Năm ba mươi chín tuổi, Tống Dự nuôi một ngoại thất bên ngoài.
Chính người ái mộ của hắn đã tiết lộ tin tức này cho ta.
Sau khi biết chuyện, Tống Dự đặc biệt đến cảnh cáo ta: “Tố Tố không phải là người ngoài.”
Hóa ra Lâm Tố là nữ nhi của bạn thân của mẹ chồng ta.
Cha nàng tử trận, mẫu thân liền nàng tuẫn tiết theo.
Một tháng trước, Tống Dự đích thân đến đón nàng, hai người trên đường lâu ngày sinh tình, hắn nói nàng đến để gia nhập gia đình này.
Bọn họ đều cho ằng ta sẽ nổi giận đùng đùng.
Nhưng ta lại nói: “Sao có thể để nàng làm ngoại thất được, nếu không sẽ khiến người khác cười chê, chi bằng nâng lên làm bình thê.”
Ta còn khuyên họ nên sớm sinh một đứa con.
Bởi vì hệ thống đã nói với ta: “Thân thể của ký chủ cuối tháng sẽ hồi phục, chỉ còn mười ngày nữa ký chủ có thể trở về.”
Tất nhiên nữ nhi mà ta vất vả sinh ra, cũng sẽ đi cùng ta rồi.
1
Mùa xuân tháng Ba, đã qua hai mươi ngày.
Tống Dự lần thứ chín qua đêm ở “thư phòng.”
Đã bảy ngày trôi qua kể từ khi quận chúa Minh Nguyệt gửi tin tức đến.
Đối với chuyện này, ta vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Mỗi ngày đều ăn ngủ như thường lệ.
Năm xưa, việc quận chúa Minh Nguyệt tranh giành Tống Dự với ta đã làm xôn xao khắp nơi.
Đến tuổi xuất giá, quận chúa không tiếc gả cho một kẻ ốm yếu bệnh tật, sau khi phu quân mất nàng liền trở thành góa phụ, vậy mà vẫn cố tranh giành Tống Dự với ta.
Quả thật, thấy ta biết chuyện Tống Dự nuôi ngoại thất mà vẫn dửng dưng, nàng cố tình gửi thiệp hẹn ta đến thưởng bảo vật.
Ta theo nha hoàn dẫn đường đến phòng khách.
Vừa nhìn qua, thấy khắp nơi bày đầy các kệ cổ.
Các món đồ trưng bày lấp lánh, món nào cũng là báu vật quý hiếm.
Nụ cười của ta chưa kịp nở, vừa quay mắt đã nhìn thấy Tống Dự không xa, khóe môi ta lập tức khép chặt lại.
Không chỉ có hắn, mà ngay cả mẹ chồng, người vốn không thích ra ngoài cũng ở đây.
Lâm Tố ngồi cạnh họ, không biết nói điều gì thú vị mà khiến họ mỉm cười rạng rỡ.
Bầu không khí hòa hợp, trông còn giống một gia đình hơn ta.
Một bóng dáng màu đỏ đột ngột xông vào tầm mắt, làm rối loạn suy nghĩ của ta.
Quận chúa Minh Nguyệt bước nhanh đến, nắm lấy tay ta như sợ ta sẽ bỏ chạy.
“Tống Phu nhân, lâu rồi không gặp, vẫn xinh đẹp rạng ngời như vậy.”
Sự nồng nhiệt quá mức của quận chúa khiến ta thấy buồn cười.
Vốn dĩ đây là một sân khấu bày ra để ta và Tống Dự đối diện.
Lập tức có người chen vào, không ngại xem náo nhiệt.
“Tống Phu nhân sao không đi cùng Tống đại nhân nhỉ?” Nữ nhân đứng cạnh quận chúa Minh Nguyệt cười nói.
Sự ồn ào đó đã thu hút sự chú ý của Tống Dự và những người khác.
Những câu hỏi liên tục khiến sắc mặt bọn họ thay đổi.
“Ta hôm nay suýt nhận nhầm người, chẳng phải lão phu nhân nói Tống phu nhân không khỏe sao?”
“Nàng là Tống phu nhân, vậy nữ tử bên cạnh Tống đại nhân là ai?”
“Ta biết rồi, nghe nói Tống đại nhân có một ngoại thất.”
Lời vừa dứt, khắp sảnh đều im lặng.
Sắc mặt Tống Dự xanh mét, quát lên: “Câm miệng!”
Hắn đứng dậy chắn trước mặt Lâm Tố đang tái nhợt, không chút ngại ngần ai, ánh mắt nhìn ta đầy phòng bị.
Quận chúa Minh Nguyệt không giấu được nụ cười lạnh, những người phụ họa bên cạnh không phải tỷ tỷ của nàng thì cũng là cháu gái của nàng.
Cha nàng, Nam Dương Vương, là huynh đệ ruột với hoàng thượng.
Hiện tại, bọn họ hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của Tống Dự.
Nàng nhẹ gõ trán cháu gái, cười nói: “Ôi chao, con ấy à, không được nói bậy, Tống phu nhân đừng để tâm, con bé tuổi còn nhỏ chưa biết cách ăn nói.”
Tất cả mọi người lại quay nhìn ta, như thể chờ ta đứng lên chất vấn Tống Dự.
Khi gả cho hắn, Tống Dự từng thề nguyền sẽ một đôi một kiếp với ta.
Ta vẫn còn nhớ lúc ấy quận chúa Minh Nguyệt cũng có mặt.
Khi đó, nàng kiềm chế bản tính kiêu ngạo, cắn môi, giận dữ xen lẫn đau lòng.
Tống Dự càng tỏ ra chính trực, nàng càng không cam tâm.
Yêu càng sâu, trách càng nặng.
Không trách được hiện giờ Tống Dự thất hứa, ta chưa làm gì mà nàng đã tức giận đến mức đen mặt.
Gặp ánh mắt tối tăm của Tống Dự, lòng ta như nước phẳng lặng, chậm rãi dời ánh nhìn, nhẹ nhàng chỉ tay về phía giá cổ: “Quận chúa, bộ ấm trà bạch ngọc kia đẹp thật, liệu có thể nhượng lại cho ta không?”
Quận chúa Minh Nguyệt sững sờ, giọng như muốn khóc mà hỏi ta.
“Ngươi vì sao không tức giận! Hắn sau lưng ngươi lén mua một biệt phủ lớn, mấy đêm liền ở bên cạnh nữ nhân kia, ngươi chẳng lẽ không đau lòng sao?”
Đau lòng chứ!
Ban đầu, ta thức trắng đêm không ngủ được.
Nước mắt thấm đẫm gối, cũng chẳng nghĩ ra được điều gì.
May mắn là có hệ thống Thiên Cơ bên cạnh.
Nó khuyên ta nên đi xem rõ ràng.
Nhìn rõ thì cũng dứt khoát chết tâm.
Đến tận bây giờ lòng vẫn chưa hồi phục, trong lòng như vừa trải qua cơn giông tố, để lại một mảnh hỗn độn.
Nhưng rồi sẽ có ngày tốt hơn.
Ta cười, đáp lại: “Quận chúa, bộ ấm trà của người bán hay không, còn bộ trang sức phỉ thúy tím kia, không bán ta đi đây.”
Lần này đến đây, không phải vì Tống Dự.
Mà là vì… những bảo vật đáng giá trong tay quận chúa Minh Nguyệt!
Thiên Cơ đã bên cạnh ta suốt mười chín năm, thấy ta đau lòng không sao tự thoát, liền đến Cục Xuyên Việt giúp ta xin phúc lợi.
Chỉ cần ta đồng ý về sau sẽ phát sóng trực tiếp về người cổ đại.
Không chỉ có thể mang theo những người ta muốn.
Mà còn có thể mang theo cả của hồi môn!
Ta cố để mắt mình dừng trên món trang sức phỉ thúy lấp lánh.
— “Thiên Cơ, cái nào đáng giá nhất ở đây?”
Thiên Cơ: 【Không rõ, nhưng những thứ khác quận chúa chắc sẽ không muốn bán cho ký chủ.】
Ta biết mà, rõ ràng nhìn thứ nào cũng giá trị cả.
2
Vàng có giá trị lâu dài, ngọc quý vô giá.
Đến lúc đó, Thiên Cơ sẽ quy đổi thành tiền tệ thông dụng cho ta.
Không lo không bán được.
Thấy ta không để ý đến Tống Dự và nhóm người của hắn ta.
Khách khứa trong sảnh bỗng thì thầm bàn tán.
Ta không để ý đến bọn họ, ánh mắt chằm chằm vào hai món bảo vật, sợ rằng sẽ có người tranh mua trước.
“Được, bán cho ngươi đấy.”
Quận chúa trừng mắt nhìn ta một cái rồi quay người đi, không thèm để ý thêm.
Mang theo hai món bảo vật, ta vội vã rời đi.
Chẳng có lý do gì khác, trong của hồi môn của ta có nhà cửa, cửa hàng và ruộng đất, cần phải bán hết trong vòng mười ngày.
Mười ngày nữa, ta sẽ rời khỏi đây.
Chưa ra khỏi phủ quận chúa Minh Nguyệt, Tống Dự đã đuổi theo: “A Châu, mọi việc không phải như nàng nghĩ đâu.”
Mở đầu thật nhạt nhẽo.
Đứng trên bậc thềm của xe ngựa, gương mặt ta không chút biểu cảm, nhưng khi quay lại, ta nở nụ cười dịu dàng.
“Không sao, ta đều hiểu, các người tình cảm sâu đậm mà!”
Ngẩng đầu, ta thấy Lâm Tố cũng đi theo.
Bàn tay giấu trong tay áo của ta khẽ co lại.
Nghe ta nói, ánh mắt nàng lóe lên vẻ vui mừng.
Ta đổi giọng:
“Chỉ là, tướng quân trung dũng vừa mất chưa được nửa năm, ngươi cho dù không chịu nổi, cũng nên nhịn một năm, cớ sao lại vội vàng đến vậy, bỏ mặc thanh danh của mình.”
Sắc mặt của Lâm Tố tái nhợt thấy rõ.
Tống Dự đan tay trong tay áo, khẽ cười: “Nàng xem, nàng vẫn hiểu lầm rồi.”
“Ta và nàng ấy chưa xảy ra chuyện gì cả, chỉ là trên đường đi đón nàng gặp chút nguy hiểm, nếu ta không cưu mang nàng, e là nàng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
Nhìn vẻ mặt ung dung của hắn, trong lòng ta thoáng hiện lên suy nghĩ: Dù gì hắn cũng gần bốn mươi, tâm cơ sâu sắc.
Dù quận chúa Minh Nguyệt có nói đến trời long đất lở, hắn ta cũng sẽ không dễ dàng thừa nhận.
Nhưng tốn bao công sức để lừa ta, là vì cái gì chứ? Hắn sợ tính ta cứng cỏi, muốn dứt khoát với hắn sao? Hay có lẽ hắn nghĩ rằng chỉ cần giữ chân ta, hắn ta sẽ không mang tiếng bội bạc?
Ta ngơ ngác nhìn hắn thật lâu, đến khi hắn nhíu mày thì ta cười chua xót: “Tòa nhà mà ngươi mua, là của hồi môn của ta đấy.”
Như thể không nhìn thấy nét mặt biến đổi thoáng qua của hắn.
Ta giơ tay chỉnh lại cổ áo cho hắn: “Ta thì không quan tâm, nhưng bên cạnh là phủ của quận chúa Minh Nguyệt, bao năm nay nàng ấy vẫn luôn chú ý đến phu quân, tự phu quân xử lý cho tốt, đừng để chọc giận nàng, không thì không phải chuyện đơn giản đâu.”
Dù gì ta cũng sắp đi rồi.
Với người chồng cũ, dĩ nhiên không còn chút chiếm hữu nào.
Ngay trước khi hắn cố nắm lấy tay ta, ta quay người lên xe, bỏ lại một câu: “Hồi phủ.”
Tống Dự dường như vẫn muốn lên cùng xe, nhưng phu xe đứng ngoài đã ngăn lại.
Trước cửa nhà người khác, hắn không dám tranh cãi.
Về phủ chưa bao lâu, ma ma của lão phu nhân đã đến gọi ta qua một chuyến.
Mỗi lần Tống Dự tỏ vẻ ấm ức trước mặt ta, lão phu nhân sẽ sai người gọi ta đến để răn dạy.
Bà ta vẫn giữ phong thái như mọi khi, tay cầm thước gỗ, vừa thấy ta vào phòng liền nghiêm giọng quát: “Quỳ xuống!”
Trước đây khi chinh phục Tống Dự, để lấy lòng thương cảm, ta không ngại quấn đệm bông vào đầu gối, giả vờ quỳ xuống tỏ vẻ đáng thương.
Nhưng giờ đã có đường lui, ai lại muốn chịu uất ức nữa chứ.
Ngay lập tức, ta hỏi nha hoàn thân cận của lão phu nhân.
“Lão phu nhân tức giận vì điều gì?”
“Có phải là các ngươi hầu hạ không chu đáo không?”
Chủ sao thì tớ vậy, lão phu nhân đã quen cao giọng với tôi, và cũng như vậy Trương ma ma bên cạnh cũng chẳng thèm để ý ai.
“Phu nhân nói đùa rồi, hôm nay lẽ ra phu nhân không nên đi dự tiệc.”
“Chuyện đã ầm ĩ đến mức này, bên ngoài đều nói rằng đại nhân là kẻ bội bạc, chẳng xứng đáng trọng dụng.”
“Vinh cùng hưởng, nhục cùng chịu, chắc phu nhân hiểu hơn nô tỳ nhiều.”
“Danh tiếng đại nhân bị ảnh hưởng, chắc chắn sẽ cản trở tiền đồ của công tử.”
“Tiểu thư trong nhà sau này cũng phải gả đi, chuyện này nói không chừng sẽ trở thành trò cười, tiểu thư làm sao đối diện với người khác được?”