Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NẠP BÌNH THÊ CHO PHU QUÂN Chương 4 NẠP BÌNH THÊ CHO PHU QUÂN

Chương 4 NẠP BÌNH THÊ CHO PHU QUÂN

6:42 sáng – 20/11/2024

Biên giới bất ổn, lại liên quan đến tranh giành quyền lực hoàng tử.

Sau khi trừng phạt một số người, thánh thượng định dùng Lâm Tố để trấn an lòng quân.

Vì vậy, bất kể việc Tống Dự bảo vệ Lâm Tố có thật hay không, Thánh thượng vẫn sẽ tìm cho họ một lý do hợp lý, dùng chuyện hỉ để làm giảm đi những điều không thể nói ra rõ ràng.

Ngày trước lễ thành hôn, Tống Dự phái người đến đón chúng ta.

Suy đoán của ta được xác thực, quả nhiên hắn không muốn ta can dự vào chuyện cưới xin của hắn và Lâm Tố, ngay cả thực phẩm ta gửi về, dù không có vấn đề, hắn cũng không dám dùng.

Họ luôn đề phòng ta, sợ rằng ta sẽ làm hỏng chuyện.

Ngồi trên xe ngựa trở về phủ, ta cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Bội Vân lo lắng bất an: “Thật sự là hôm nay rời đi sao?”

Ta vỗ vỗ tay nàng: “Ngươi cứ yên tâm, ta đã có sẵn cách.”

Họ biết ta dự định rời đi, nhưng không biết chính xác khi nào. Họ không hay rằng ta đã dọn sạch nhà kho đựng sính lễ của mình khi rời khỏi phủ từ trước.

Vàng bạc châu báu thu được từ việc bán sản nghiệp cũng đã để Thiên Cơ thu lại, chỉ để lại mấy cái rương trống.

Đến nơi.

Tống Dự tự mình chờ ta ngoài cửa lớn đón ta về.

Hắn dìu ta xuống xe ngựa, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười yên lòng.

Nhưng khi thấy nụ cười nhẹ nhàng trên mặt ta, hắn lại không thoải mái mà cau mày.

Lúc dùng bữa, hắn uống rất nhiều rượu, mượn hơi men để quấn quít nói chuyện với ta.

Đến đêm, mặt dày mà ôm lấy ta nằm xuống.

8

Khi ta quay lưng, mơ màng sắp ngủ, hắn bỗng thở dài nói: “Trước kia, mỗi khi ta uống rượu cùng người khác, nàng đều tự mình đến đón ta về nhà. Uống quá nhiều, nàng sẽ tức giận đấm ta vài cái, nhưng đêm nay ta uống nhiều như vậy, mà nàng chẳng nói một lời.”

Ta mệt đến mức sắp ngủ, còn nhớ phải giữ thái độ khôn khéo: “Uống rượu hại sức, nhưng phu quân này cưới bình thê, ta khuyên phu quân đừng uống, nói vài câu lạnh lùng liệu phu quân có thấy vui không? Đừng có mà kén cá chọn canh nữa, ngủ sớm đi, để mai không dậy trễ, kẻo mẫu thân lại trách ta!”

Trong lúc mơ màng, ta cảm nhận được hắn kéo ta vào lòng.

Ta biết trong giờ khắc này, lòng hắn bất an.

Giống như ta hiểu rõ tính cách của hắn, hắn cũng hiểu rõ ta là người như thế nào.

Nỗi lo lắng của hắn là đúng.

Ta từ đầu đến cuối đều chưa bao giờ có ý định tha thứ cho hắn.

Nếu đã hiểu ta là người ra sao, mà vẫn lựa chọn dẫm đạp lên giới hạn của ta để hưởng thụ, thì hắn nên chịu đựng sự không tha thứ của ta.

Một đêm không mộng mị, khi tỉnh dậy thì bên cạnh đã không còn ai.

Tống lão phu nhân thậm chí không dám để ta tiếp đón khách khứa, sợ rằng ta sẽ thất thố trong tiệc cưới, làm trò cười cho thiên hạ.

Cho đến khi tân lang đón tân nương, vào chính đường bái đường.

Trương ma ma vội vàng đến mời ta qua đó.

Ta đến nơi, vừa đúng lúc bọn họ hoàn tất nghi thức tại chính đường, chuẩn bị bái trời đất.

Ta dừng lại ở cửa chính của sảnh.

Trương ma ma không dám thúc giục, sợ rằng sẽ gây ra tiếng động lớn vào giờ khắc quan trọng, làm hỏng giờ lành, sốt ruột đi đến bên cạnh Tống lão phu nhân để cầu cứu.

Đột nhiên! Một tiếng sấm rền vang trên bầu trời.

Trong sảnh đường, dưới hành lang, mọi người đều nhìn ra ngoài.

Họ vừa vặn nhìn thấy ta, nín thở chờ ta làm loạn, trên mặt ai cũng mang vẻ chờ xem kịch vui.

Tống Dự đứng bên cạnh tân nương, vừa khéo đối diện với ánh mắt ta.

Hắn là người được Thánh thượng sủng ái, có lẽ là sắc đỏ tôn người, năm tháng đối với hắn thật ưu đãi, không để lại quá nhiều dấu vết trên người hắn.

Phong độ nho nhã, dung nhan tuấn tú.

Khiến cho Lâm Tố bên cạnh hắn chìm đắm không thôi.

Đó là loại mê luyến si cuồng tuyệt nhiên sẽ không bao giờ xuất hiện trên mặt ta.

【Đếm ngược trở về đã bắt đầu.】

Trong sự yên lặng trầm mặc của khắp đại sảnh, chỉ có ta nghe được tiếng đếm số của Thiên Cơ.

Ta bỗng cất tiếng: “Tống Dự, ta muốn về nhà rồi.”

Tống Dự ngẩn người, lập tức quay sang mọi người xung quanh: “Nam Châu, nàng đừng làm trò mất mặt, hôm nay…”

Lời nói dạy bảo chưa kịp nói xong, mặt hắn đã đột ngột biến sắc.

Một ánh sáng dịu dàng đổ xuống người ta. Xung quanh ta, mây mù vần vũ, bao quanh trước mặt.

Trong nháy mắt, đôi chân ta rời khỏi mặt đất, không ngừng bay lên, hướng về trời cao.

Tống Dự kinh hoàng tột độ, bỏ mặc tân nương, lao đến, chỉ kịp nắm lấy mảnh lụa mỏng buông xuống bên người ta.

Mảnh lụa mỏng manh bị hắn kéo xuống, từ trên cao rơi xuống, nhẹ nhàng bay trong gió.

Ta cúi xuống, thương hại nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ mang con đi, chúc các ngươi sớm sinh quý tử.”

Dải lụa lộng lẫy cùng vẻ mặt chết lặng của hắn tạo nên sự đối lập mạnh mẽ, như một bức tranh cố định bi thương vô cùng.

Trong lúc ta bay lên, mây mù hiện ra dưới chân Bội Vân và những người khác, tụ lại quanh ta.

Thời An và Văn Phương không giấu nổi vẻ hoảng loạn, đồng thanh gọi một tiếng “Mẫu thân.”

Ta bình tĩnh ôm chúng vào lòng, thầm khen ngợi, quả nhiên xét về khoa trương thì vẫn là Thiên Cơ vô địch.

Liên tiếp có người ngẩng đầu dõi theo.

Cổ họng họ như bị siết chặt, không ai dám phát ra tiếng trước cảnh tượng thần kỳ này.

Cho đến khi tất cả hoàn toàn biến mất, hóa thành một bức màn trời khổng lồ.

【Mã số 0604, Thiên Cơ sẵn sàng phục vụ ngài.】

【Đang nộp tài sản…】

【Đang mở phát sóng…】

【Hạn mức tiền mặt đã được phát.】

【Sáu mươi sáu tỷ đã hoàn thành phát hành!】

【Danh sách quy đổi tài sản còn lại: Biệt thự vườn phong cách Trung Hoa 1 căn, căn hộ lớn ở trung tâm thành phố 1 căn, 10 căn hộ bốn phòng ngủ hai phòng khách (đã cho thuê), 3 chiếc xe sang, một rương trang sức.】

【Màn hình phát sóng đã mở.】

【Phát hiện hoạt động công ty mở thưởng, bể thưởng mở trong một giây, ưu tiên giành số cho chủ sở hữu, dược phẩm cường thân mã số 003 đã phát.】

Ta còn đang chấn động vì sáu mươi sáu tỷ, liên tiếp các bất động sản trút xuống khiến ta hoa mắt.

【Đã mở phát sóng tình hình Đại Lương.】

Giao diện hệ thống dần mở ra.

Trong video, một bức màn trời khổng lồ treo lơ lửng trên bầu trời Đại Lương.

Trên đó chính là gương mặt trẻ trung của ta.

Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy ta qua bức màn ấy.

9

Âm thanh vang dội khắp không gian, hòa cùng cảnh tượng đặc biệt ấy.

Nhiều người buông bỏ công việc trong tay, hối hả chạy ra ngoài xem xét.

Ban đầu họ không biết phương hướng, nhìn quanh tứ phía.

Rất nhanh có người ngước mắt lên trời, nhìn chăm chú hồi lâu rồi kích động reo lên: “Thần nữ! Là thần nữ!”

Đồng thời, ống kính chuyển đến Tống phủ.

Tiệc cưới vốn nên náo nhiệt thì nay im ắng, tiếng đàn trống đều lắng xuống, không ai dám phát ra âm thanh.

Tống Dự như kẻ mất hồn, quỳ gối trên đất.

Quận chúa Minh Nguyệt đã uống khá nhiều, bỗng nhiên cười lớn: “Tống Dự à Tống Dự, thần nữ mà ngươi cũng không trân trọng, không sợ trời giáng tội sao!”

Có người không tin, vội vã chạy ra khỏi Tống phủ, ngước nhìn lên không trung với vẻ mặt kinh ngạc, sợ hãi.

Bức màn trời vẫn treo lơ lửng trên cao, không phải trò ảo thuật nào có thể làm được.

“Vậy là Hạ Nam Châu chính là thần nữ!”

“Trời ơi, chẳng lẽ nàng sẽ giáng họa xuống Đại Lương sao!”

“Nói bậy! Thần nữ sao lại chấp nhặt chuyện tình cảm nam nữ. Nay công đức đã viên mãn, càng không thể tùy tiện giáng họa xuống nhân gian.”

“Chỉ tiếc Tống Dự không giữ lời hứa, nếu không giờ này có lẽ cũng đã cùng thần nữ lên thiên giới rồi!”

Trừ Văn Phương và Thời An ra, tất cả những người khác đều được giảm đi vài tuổi.

Thiên Cơ nói rằng đây là để họ dễ dàng thích nghi với môi trường mới, cũng coi như một lợi ích ẩn.

Sau khi trở về, ta không vội vàng dẫn họ ra ngoài.

Trước tiên, ta cho họ tham gia một khóa huấn luyện cơ bản để hiểu sơ qua về thế giới này.

Bội Vân cầm giấy tờ hệ thống cấp phát, biết rằng ở đây không có chuyện bán mình làm nô, tất cả mọi người đều là người tự do.

Nàng lập tức rơi nước mắt: “Nơi này quả thật là tiên cảnh!”

Sau khi dần hiểu rõ lịch sử, nàng không kìm được mà thay thần phật bằng vĩ nhân, mỗi ngày đều thắp một nén nhang cảm tạ.

Văn Phương và Thời An vốn rất tự giác, nhưng cũng suýt chút nữa bị trò chơi và phim truyền hình cuốn hút phá hỏng.

Ta cũng không can thiệp, muốn chơi thì cứ chơi. Ta cũng chơi, hì hì!

Sau đó, khi trời nóng lên, ta đưa họ đi mua quần áo.

Ngồi trên xe, đi qua những con đường quen thuộc, xe cộ ngược xuôi không ngừng.

Chúng ta xuống xe, đi dạo hồi lâu, đi qua một ngôi trường vang lên tiếng đọc sách, từ phía sau hàng rào có sân chơi rộng lớn, các học sinh đang chạy trong giờ thể dục.

Ăn xong vài món đặc sản, ta dẫn họ vào trung tâm mua sắm.

Văn Phương đỏ mặt nói với ta: “Con thích nơi này!”

Nhìn con bé tay cầm ly trà sữa, nụ cười rạng rỡ đầy khao khát, chớp mắt một cơn rùng mình chạy khắp người ta, ta nhớ đến những thiếu niên tự do chạy nhảy trên sân thể dục.

Chỉ suýt chút nữa thôi, ta đã từ bỏ tất cả điều này.

Từ bỏ quyền để con gái được tự do chạy dưới ánh mặt trời.

Thậm chí ngay cả bản thân ta cũng từng tự đeo lên mình gông xiềng, từ bỏ tâm hồn tự do!

Trở về, cũng là để giải thoát chính mình.

Ước mơ của ta, sự chân thật của ta, suýt chút nữa bị giam cầm ở một thế giới khác.

Ở Đại Lương, ta thậm chí không thể cất cao tiếng nói.

Non sông có đẹp, ta cũng không thể tự do ngao du.

Không chỉ là việc nữ nhân xuất hành xa dễ gặp nguy hiểm, mà còn vì ta đã gả làm thê tử của người khác.

Mãi đến lúc thử y phục, ta mới dần lấy lại bình tĩnh.

Những người khác cũng tạm ổn, từ nhỏ vốn là cô nhi, chẳng nói đến việc xắn tay áo làm việc, có khi khó khăn đến độ áo không đủ che thân cũng đã từng trải qua.

Văn Phương và Thời An vì một chiếc áo ngắn tay mà đỏ mặt.

Đi ra ngoài lại thấy váy ngắn cũn cỡn và dây áo của người đi đường, khuôn mặt càng thêm đỏ bừng, nhưng dần dà cũng quen thuộc.

Đợi đến khi họ không còn kinh ngạc trước những sự vật mới mẻ, ta mới mời thầy dạy kèm cho họ.