Để tránh họ quá chú trọng vào việc đạt được sự hoàn mỹ trong mọi việc, ta dặn dò kỹ càng:
“Ngoại trừ việc biết chữ và hiểu lý lẽ, không nhất thiết phải học hết mọi thứ. Có thể chọn lựa hướng mà mình yêu thích để theo đuổi, kiến thức chủ yếu để khơi mở tư duy.”
Thế nhưng, ta vẫn đánh giá thấp khả năng của bọn họ.
Những tri thức mà học sinh bình thường cảm thấy khô khan, trong mắt họ lại là một thế giới mới lạ.
Tất cả mọi nội dung đều tràn ngập sức hút.
Sự tò mò thúc đẩy họ lặn ngụp trong biển kiến thức, dần dần tìm ra con đường của mình.
Sau này, họ trở nên độc lập và tự chủ hơn.
Thời An chịu ảnh hưởng của ta, đặc biệt yêu thích việc buôn bán. Khi không còn bị ràng buộc, thằng bé liền xin ta một khoản vốn, lập nhóm, mở công ty, và bắt đầu kế hoạch đào tạo ngôi sao.
Văn Phương thì say mê học tập trong lĩnh vực nông học.
Bội Vân thì bề ngoài là quản gia, thực ra là một người nổi tiếng trong giới nấu ăn và thủ công. Mỗi bộ sản phẩm thêu thủ công của nàng có thể bán với giá cao.
Phu xe thi đậu bằng lái, lúc rảnh rỗi thì thích ra ngoài câu cá, có quan hệ rất tốt với các hàng xóm lớn tuổi gần đó. Do hành động nghĩa hiệp của mình, ông còn được tuyển dụng đặc cách, mỗi năm đều có một khoảng thời gian đi công tác xa.
Bội Hồng, vốn giỏi y thuật, nhờ sự giới thiệu của hàng xóm mà bái sư một vị lão tiên sinh, ngày đêm theo học và nghiên cứu.
Vị thị vệ thì đã trở thành đạo diễn võ thuật trong đoàn làm phim.
Tự do không dễ gì mà có được, vì thế bọn họ càng thêm chăm chỉ.
Rõ ràng ta sở hữu tài sản ngàn vạn, đối đãi với họ như gia đình, nuôi dưỡng họ giàu có, nhưng họ vẫn không hề lơ là, dồn hết tâm huyết vào việc yêu thích.
Thường thấy đèn trong phòng họ tắt rất muộn.
Bị ảnh hưởng bởi bọn họ, ta quyết định đưa loại dược phẩm 003 tăng cường thể chất giao cho người khác, sau đó khoác lên mình hành lý và bắt đầu du hành.
Chẳng bao lâu sau, nghiên cứu về nhiều loại bệnh đạt được thành quả to lớn.
Theo ta, một đời không bệnh tật quả thực rất sung sướng.
Nhưng ta hiểu rằng, loại thuốc này trong tay người khác có thể phát huy tác dụng lớn hơn.
Rồi sẽ đến một ngày, nó sẽ quay về trả lại cho ta.
Ta để lại dấu chân khắp nơi trên thế giới, say mê giúp người khác kiến tạo mộng tưởng.
Dù đoàn tụ hay chia ly với người thân thì cũng không ai cảm thấy cô độc.
Năm mươi chín năm sau, ta nhắm mắt trong tiếng khóc thương của con cháu.
Lúc mơ hồ bước tới phía trước, ta đến một giao lộ u tối.
Một chú mèo nhỏ màu cam rực rỡ đang liếm chân và rửa mặt. Khi ngẩng đầu nhìn thấy ta, liền meo meo chạy đến, ta ôm nó lên, thấy trên cổ nó có đeo một tấm thẻ nhỏ.
Mặt trước khắc: Bánh Gạo, 0604.
Mặt sau là số điện thoại của ta.
Ta ôm nó vuốt ve, bất chợt gọi một tiếng: “Thiên Cơ?”
【Hi hi, nhớ ta chứ!】
Nó đứng dậy trong lòng ta, cuồng nhiệt cọ cằm ta.
0604 là ngày sinh của Bánh Gạo của ta.
Thì ra Thiên Cơ chính là Bánh Gạo của ta!
Ta đã biết rồi mà!
Chú mèo nhỏ mà ta yêu thương nhất, chắc chắn sẽ đợi ta sau khi chết để dẫn ta đi.
Nơi cuối con đường.
Một cánh cửa cổ kính mở ra chờ đón ta.
Trong mơ hồ, ta nghe thấy giọng nói: 【Mã số 0604, Thiên Cơ xin phục vụ ngài, chuẩn bị mở ra thế giới tiếp theo.】
Ngoại truyện về Tống Dự:
Tháng đầu tiên sau khi Thiên Mục xuất hiện, khắp Đại Lương đều chứng kiến nhiều vật phẩm chưa từng thấy.
Bếp lò đốt không cần đến lửa, đèn chiếu sáng lóa mắt, ra ngoài có thể tự mình điều khiển xe đi.
Trang phục, ăn uống, sinh hoạt, đi lại – mọi thứ đều tràn ngập kinh ngạc.
Có người ngưỡng mộ, có người chửi bới.
Nhưng đối với Thiên Mục, những điều đó chẳng gây ảnh hưởng gì, cũng như đối với những người trong Thiên Mục.
Cho đến khi A Châu nói rằng buôn bán người là phạm pháp, và rằng thế gian này không có nô tỳ, mọi người đều là thân phận tự do.
Một câu ngắn ngủi khiến nhiều người dừng tay, ngơ ngác hướng tới một giấc mơ.
Lời nói của nàng đã gieo mầm trong lòng người.
Và cũng đã gieo mầm cho những xung đột trong tương lai.
Thần nữ tên là A Châu, thần nữ từng là phu nhân của Tống gia.
Tống Dự bội bạc làm thần nữ oán giận, để bảo toàn thân mình, mọi người lần lượt xa lánh Tống gia.
Cũng may việc hắn cưới Lâm Tố liên quan đến quyết định của triều đình, nên để tránh ảnh hưởng đến hoàng thất, những lời mắng chửi Tống Dự dần lắng xuống.
Tống Dự từng nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ qua.
Cho đến khi hắn nghe mẫu thân cười nói với người khác: “Nàng ta đi rồi thì sao chứ, nàng ta mang theo con cháu của Tống gia đến tiên cảnh, sau này ta chết, sản nghiệp trong tiên cảnh đó chẳng phải Tống gia muốn làm gì cũng được sao?”
Bỗng nhiên, ta nhớ đến dáng vẻ kháng cự nhưng cũng buồn cười của A Châu khi mẫu thân ta muốn trừng phạt nàng.
Thì ra, đó là ánh mắt nhìn kẻ ngốc.
Trước đây nàng nhìn ta với ánh mắt ôn hòa, nhưng từ khi ta và Lâm Tố dính líu với nhau, ánh mắt nàng cũng trở nên kháng cự, xen lẫn chút buồn cười.
Thì ra, từ lúc ấy nàng đã thấy ta thật ngu xuẩn!
Đêm dài cô quạnh, vạn vật im lìm.
Sự yên tĩnh khiến ta mất ngủ đã lâu.
Lâm Tố đoạt lấy bầu rượu trong tay ta, đau lòng khuyên: “Chàng uống nhiều như vậy, dù có uống đứt ruột, nàng cũng chẳng quan tâm chút nào!”
Đúng vậy, nàng sẽ chẳng quan tâm nữa!
Chỉ có duy nhất ngày đầu tiên.
Nàng nhìn về phía ta một lần.
Sau đó, nàng không bao giờ nhìn lại nữa.
Còn ta, thì vẫn mãi ngước nhìn nàng, càng ngày càng ngưỡng mộ, càng ngày càng hối hận.
Ta nhìn đắm đuối vào Thiên Mục: “Nàng từng yêu ta sâu đậm, nếu ta không thất hứa, nàng nhất định sẽ đưa ta đi cùng!”
Trong ký ức, nàng đã vô số lần nhìn ta với ánh mắt u sầu, có lẽ là vì không nỡ rời xa!
Ta chính tay buông dây diều, đoạn tuyệt sợi dây ràng buộc giữa ta và nàng.
Nàng mang hết người mà nàng trân trọng đi theo.
Chỉ để lại ta – kẻ bạc tình này.
Năm đầu tiên khi Thiên Mục xuất hiện, có người đã khởi nghĩa nổi dậy.
Thiên Mục thứ hai chiếu cảnh học tập của Thời An và các bằng hữu, ban đầu mọi người không thấy gì lạ, thậm chí còn thấy các chữ trong đó dễ hiểu quá mức, toàn là câu từ đơn giản.
Cho đến khi một nông dân áp dụng kiến thức nông học mà con gái ta – Văn Phương – học được, thu hoạch từ mỗi mẫu ruộng tăng gấp đôi.
Lúc ấy, tầng lớp quý tộc mới ý thức rằng, sách vở không còn là thứ vũ khí riêng của họ nữa.
Những câu từ đơn giản khiến ai cũng hiểu, càng dễ dàng lan truyền tri thức.
Khi hai nữ tỳ trong Thiên Mục lớn lên, họ bước ra xã hội và được trả công xứng đáng.
Làn sóng một đội quân khởi nghĩa do nữ giới chủ đạo đã âm thầm hội tụ.
Tương lai sẽ không còn ổn định.
Dù sau này Thiên Mục biến mất.
Những vẻ đẹp trong tiên cảnh mà nó hé lộ, cũng trở thành mong mỏi trong lòng mọi người.
Cuối cùng sẽ bén rễ, đâm chồi và phát triển thành cây đại thụ phủ bóng khắp đất trời!
End.