29
Ta thuê một phòng trong tửu lâu lớn nhất kinh thành.
Lâm Dữu Ninh cầm đũa, gắp miếng cá chua cay trong nồi dầu nóng, ăn ngon lành.
“Ngon quá! Thật khâm phục tỷ, làm gì cũng thành công cả.”
Phó Ất đuổi theo đến tận nơi.
“Nương tử, theo ta về nhà. Nàng là phu nhân tướng quân, lại ở khách điếm, người khác sẽ nhìn ta thế nào đây?”
“Cứ xem như trò cười mà ngắm đi! Ngươi không phải muốn đón Tống Vi Lan vào phủ sao? Trong bụng nàng ta còn có nhi tử của ngươi mà!”
Đồng tử hắn co rút mạnh.
“Đứa trẻ là ngoài ý muốn, ta với nàng ấy vốn chỉ có một lần mà thôi.”
Ta cười nhạt.
“Ngươi đoán xem, ta phát hiện ra chuyện các ngươi hẹn hò mỗi năm như thế nào?”
“Sau khi vào kinh, Tống Vi Lan sợ ngươi giấu nàng ta trong phủ, liền sai người nói cho ta biết về ám các trong thư phòng.”
“Trong tranh, ngươi tự tay viết nàng ta là thê tử của ngươi, đem ta làm kẻ ngốc mà đùa giỡn.”
“Nàng ta tìm người tiết lộ với ta rằng, cây trâm ngươi tặng ta, vốn là thứ nàng ta không thích.”
“Nàng ta còn nói, nhi tử ta cam tâm tình nguyện bị họ sai khiến, cũng là do nghe theo lời phụ thân hắn, phải hòa thuận với muội muội và dì Lan.”
Phó Ất đau đớn cúi gập người, không dám nghe tiếp.
“Ở bên ngươi mười tám năm, ta chỉ coi đó như một cơn ác mộng.”
“Qua ngày mai, chúng ta đời này không còn gặp lại.”
Hắn còn muốn tiến lên, nhưng Phó Húc vội vàng chạy đến.
“Phụ thân, không xong rồi!”
“Tam hoàng tử bị tống vào ngục, chuẩn bị xử trảm, muội muội Liễu Liễu đã mang thai con của hắn. Dì Lan lo lắng đến mức đau bụng không ngừng, người mau đi xem đi!”
Phó Ất đứng yên bất động.
Phó Húc tức giận, quay sang trút hết lên ta.
“Tất cả là tại người! Dốc hết những kỳ trân dược liệu trong nhà để cứu giúp đám dân đen thấp hèn.”
“Giả vờ làm gì chứ, đừng có mà làm cho cả nhà sụp đổ!”
Ta ra hiệu.
Bốn thị vệ lực lưỡng bước lên, giữ chặt hắn trên ghế dài, dùng sức đánh mạnh bằng gậy gỗ.
“Đau chết mất! Thẩm Thanh Tự, có tin sau này ta sẽ không gọi người là mẫu thân nữa không?”
Lâm Dữu Ninh ung dung xem kịch, còn xát thêm muối vào vết thương.
“Sinh ra miếng thịt nướng còn tốt hơn sinh ra ngươi, ghét mẹ mình có mùi tiền sao?”
“Sau này, mẫu thân ngươi không cần ngươi nữa đâu! Muốn ăn cơm hay uống cháo, tự mình ra đường mà xin.”
30
Phó Ất không cầu xin.
Hắn cuối cùng cũng nhận ra, tình yêu của ta dành cho Phó Húc đã cạn kiệt.
Hắn sợ hãi, sợ ta thực sự sẽ rời đi.
Đêm cuối cùng, Phó Ất đứng canh trước cửa phòng trọ của ta.
Cả đêm không chợp mắt.
Tống Vi Lan ba lần cho người đến mời, hắn cũng không hề động tĩnh.
Hắn chỉ sợ, ta sẽ đột ngột biến mất.
Còn nửa ngày nữa thôi, nhìn kẻ chướng mắt này, ta coi như không thấy.
Phó Ất theo sát phía sau, không rời một bước.
“Thanh Tự, chúng ta đi dạo phố đi, có được không?”
Ta không trả lời, một mình lên xe ngựa, đi gặp tám vị chưởng quầy lần cuối.
“Cửa hàng giao cho các ngươi. Ta để lại một quyển kinh nghiệm buôn bán, tổng kết từ nhiều năm kinh doanh.”
“Học đường nữ tử nhất định phải duy trì, tạo cơ hội việc làm cho các nàng.”
“Dạ!”
Bước ra khỏi tiệm, Phó Ất đã chặn đường.
“Nương tử, vì sao ta có cảm giác nàng đang giao phó chuyện hậu sự?”
“Hưu thư vô dụng, nàng mãi mãi là thê tử của ta. Dù nàng đi đâu, ta cũng sẽ theo.”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Lần này, ngươi không theo được nữa.”
“Tại sao?”
Vừa dứt lời, Phó Húc cho người khiêng cáng tới.
“Phụ thân, cầu xin người đến xem dì Lan, nàng ta chảy máu rồi, muội muội Liễu Liễu sắp khóc ngất.”
Phó Ất do dự nhìn ta.
Ta khẽ cười.
“Phải rồi! Mạng người quan trọng hơn tất thảy, nàng ta còn đang mang cốt nhục của ngươi.”
“Thanh Tự, ta biết nàng nhân hậu nhất.”
Phó Ất từng bước ngoái đầu.
“Ta sẽ quay lại ngay, đợi ta.”
Lâm Dữu Ninh cắn miếng dưa mật, tặc lưỡi cảm thán.
“Nam nhân cặn bã, bản tính khó đổi. Rõ ràng biết thê tử để bụng, vẫn cứ nhất quyết phải đi.”
Ta không để tâm, nhìn mặt trời giữa trưa.
“Mọi việc xong xuôi chưa?”
“Haha, tỷ cứ yên tâm, ta làm việc, đảm bảo để kẻ ác phải trả giá.”
Sau hôm nay, chuyện xấu trong Phó phủ sẽ lan truyền khắp kinh thành.
Thầy thuốc giỏi, hôn sự tốt, công việc ổn định, tất cả những thứ tốt đẹp, đều sẽ không còn liên quan đến bốn người bọn họ.
Một luồng sáng rực từ trên trời giáng xuống.
Phó Ất linh cảm có chuyện chẳng lành, vội vàng quay lại.
Ta và Lâm Dữu Ninh đứng trong vầng sáng ấy.
Hắn hoảng loạn, điên cuồng lao tới, vừa chạy vừa hét tên ta.
Ta không rảnh để nhìn hắn.
Giọng hệ thống vang lên.
“Khoang thời không đã sẵn sàng. Một nghìn món cổ vật và một tấn hoàng kim đã được đưa vào. Xin hỏi ký chủ và người đồng hành đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi.”
Ta và Lâm Dữu Ninh đồng thanh đáp.
“Không!”
Phó Ất như phát điên lao đến.
Ta khẽ nhếch môi, để lại cho hắn một câu cuối cùng.
“Ta về nhà rồi, từ nay không gặp lại!”
Quầng sáng biến mất.
Chỉ còn một bóng người quỵ gối tại nơi ta từng đứng, hai tay tuyệt vọng đào bới mặt đất.
Chẳng khác nào một con chó nhà có tang.
31
Bên trong khoang thời không.
Màn hình điện tử xuất hiện hình ảnh Phó Ất.
Hắn khóc đến tê tâm liệt phế, điên cuồng như kẻ mất trí, gào thét tên ta giữa phố xá đông người.
Lâm Dữu Ninh vừa ăn khoai tây chiên, vừa trợn mắt.
“Thê tử đi rồi mới chịu đuổi theo, không thấy quá muộn sao?”
Ta im lặng.
“Ngươi không luyến tiếc đấy chứ?”
Làm sao có thể!
Chi phí chìm không được tính vào quyết định quan trọng.
Ta từng yêu Phó Ất sâu sắc, nhưng ngay khoảnh khắc phát hiện hắn phản bội, ta đã lập tức tìm đường lui.
Nếu không, ta đã chẳng đạt thỏa thuận với Trưởng công chúa.
Dùng một mỏ sắt vô tình phát hiện, đổi lấy hưu thư, cùng với sự bảo hộ dành cho những nữ tử đã dốc sức thay đổi vận mệnh.
Chớp mắt một cái, chúng ta đã trở về thế giới nguyên bản.
Hệ thống quy đổi toàn bộ tài sản thành lượng tiền tệ tương đương.
Lâm Dữu Ninh vui đến phát điên.
2
“Có khát không?”
“Tất nhiên! Nếu không có ngươi, ta căn bản không thể về nhà.”
“Cũng không thể giao dịch với hệ thống, mua được đan hoàn và dược liệu cải thiện sức khỏe, đưa thân thể quay về trạng thái mười tám năm trước.”
“Yêu chết ngươi rồi, ta muốn làm tỷ muội tốt với ngươi cả đời!”
Chúng ta vung tiền mua hai căn biệt thự liền kề, vui vẻ bắt đầu cuộc sống mới.
Chơi chán rồi thì đầu tư kinh doanh.
Số tiền kiếm được mang đi quyên góp, giúp trẻ em vùng núi có cơ hội đến trường, trang bị thêm vật dụng cho viện dưỡng lão.
32
Một năm sau, hệ thống thực hiện dịch vụ hậu mãi, thông báo kết cục của Phó Ất.
Sau khi ta rời đi, hắn trút giận lên Tống Vi Lan.
Hắn cho rằng chính nàng ta đã ly gián, khiến ta phát hiện ra những bức họa trong thư phòng.
Một cước đá thẳng tới, khiến nàng ta mất con, suýt chút nữa một xác hai mạng.
Nhưng Phó Ất vẫn chưa hả giận, liền vứt nàng ta vào thanh lâu.
“Thanh Tự, nàng trở về có được không? Ta sẽ không để nàng nhìn thấy tiện nhân này nữa.”
Tống Liễu Liễu vô cùng bất an.
Ta không để lại cho Phó Húc dù chỉ một đồng.
Hắn kéo đến tám cửa tiệm gây chuyện, mới phát hiện chúng đã đổi chủ từ lâu.
Không có ta, chẳng ai nhận hắn là thiếu đông gia.
Hắn văn dốt võ nát, đến tư cách ra chiến trường cũng không có, suốt ngày chỉ biết gây họa.
Gây thương tích cho một công tử nhà giàu, bị đánh gãy cả hai chân, mới ngộ ra rằng, những ngày tháng có ta làm chỗ dựa mới là thiên đường.
Tống Liễu Liễu bỏ đứa trẻ trong bụng, chạy theo một lão phú thương năm mươi tuổi làm thiếp.
Nàng ta muốn leo lên chính thất, bị nguyên phối phát hiện, ép uống canh tuyệt tự.
Khóc lóc thảm thương, muốn tìm phụ thân tướng quân đòi công bằng.
Nhưng Phó Ất đã vứt bỏ mọi thứ trong kinh thành, quay trở lại chiến trường.
Nơi ấy, là nơi ta và hắn từng gặp nhau lần đầu tiên.
Hắn mong đợi ta sẽ xuất hiện lần nữa.
Địch quân phát hiện hắn đơn độc, lập mưu bắt giữ, tra tấn tàn khốc.
Trước lúc chết, hắn nhìn lên bầu trời.
Mong được trông thấy vệ tinh nhân tạo mà ta từng kể, hay phi cơ giang cánh như đại bàng tung bay.
Nhưng lần này, sẽ không còn ai nhẹ giọng thủ thỉ bên tai hắn.
Càng không có ai đến cứu hắn nữa.