23
Ta dùng sức hất tay hắn ra.
Từ trong tay áo, ta rút ra một xấp tranh, vung lên giữa không trung.
Một vị khách mắt tinh lập tức hô lên.
“Sao lại là tranh vẽ của Phó tướng quân cùng một nữ nhân khác?”
“Nhìn qua, chẳng phải chính là vị dì Lan mà Phó Húc nhắc đến sao?”
“Không đúng, trong tranh bọn họ trông rất trẻ, còn tay trong tay du ngoạn khắp Đại Khánh.”
Không ai trong sảnh đường là kẻ ngốc.
Chỉ trong chớp mắt, tất cả đều hiểu rõ, thứ ta vừa ném ra chính là những bức họa được Phó Ất giấu trong ám các.
Những bức vẽ kéo dài suốt hơn mười năm.
Còn có cả hình bóng của Phó Húc và Tống Liễu Liễu.
Tư ấn của Phó Ất đóng trên từng bức tranh, chứng minh mọi chuyện đều là sự thật.
Có người cười lạnh.
“Ta vốn cảm thấy phu nhân Phó gia buôn bán có phần hạ thấp thân phận, nhưng Phó tướng quân lại tiêu xài số bạc mà nàng kiếm được, mang theo nhi tử đi gặp tình nhân, có phải hơi quá đáng không?”
“Giấu giếm suốt hơn mười năm, đến ngày đại hôn của Phó công tử còn giả vờ không quen biết.”
“Quả thật là một vở kịch hay! Nếu là ta, bị lừa đến mức này, nhất định sẽ đau lòng mà nhảy xuống giếng tự vẫn.”
Phó Ất hoàn toàn cứng đờ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Thanh Tự, nàng biết từ khi nào?”
“Quan trọng lắm sao?”
Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Ta không cố ý, chỉ là sợ nói ra, nàng sẽ đau lòng.”
“Cho nên ngươi đã lừa ta hơn mười năm, dùng số bạc của ta để nuôi quân, du sơn ngoạn thủy, dưỡng già cho mẹ con nàng ta?”
“Không!”
Phó Ất gần như phát điên, chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy trước mặt người khác.
Lâm Dữu Ninh cười trên nỗi đau của người khác.
“Phó tướng quân, ngài có biết không, yêu một người thì không thể giấu, nhưng nếu muốn yêu hai người thì nhất định phải giấu thật kỹ.”
24
Ta muốn rời khỏi Phó phủ.
Kho bạc trong phủ đã được dọn dẹp gần hết.
Khoang thời không có hạn mức.
Hệ thống đề nghị ta chỉ mang theo những món cổ vật giá trị nhất, còn những thứ cồng kềnh thì bán đi đổi lấy vàng thỏi.
Toàn bộ Phó phủ, chỉ còn lại lớp vỏ rỗng.
Phó Ất không cho ta rời đi.
Hắn phái trọng binh canh gác, vây chặt toàn bộ phủ đệ, không để lọt một kẽ hở.
“Ngươi muốn giam lỏng ta?”
“Không, ta sợ nàng đi rồi, sẽ không tìm lại được nữa.”
“Ngươi trong lòng đã có nữ nhân khác, ta nhường chỗ lại cho các ngươi, để một nhà bốn người các ngươi đoàn tụ vui vẻ.”
Phó Ất hoảng loạn, đưa tay bịt chặt tai.
“Thanh Tự, ta không muốn nghe nàng nói những lời này.”
“Trong lòng ta, nàng mãi mãi là thê tử duy nhất.”
Ta đứng xa hắn thêm một chút.
“Phó Ất, ngươi thật ghê tởm.”
“Nói yêu ta, nhưng lại cùng nữ nhân khác chung chăn gối, đưa nàng ta đến những nơi ngươi từng hứa sẽ dẫn ta đi.”
“Bất kể ta nói gì, đều thành sai lầm, đúng không? Tin ta đi, chỉ cần thêm một thời gian nữa, chắc chắn ngươi sẽ đuổi nàng ta ra ngoài.”
“Ngươi nỡ lòng sao? Tống Liễu Liễu đã câu kết với Tam hoàng tử. Nếu không cho Tống Vi Lan danh phận, nàng ta làm sao có thể trở thành trắc phi?”
Phó Ất nghiến răng.
“Không ai quan trọng hơn nàng.”
“Bất kể ta có đứng về phe ai hay không, vị thiên tử tương lai cũng sẽ trọng dụng Phó gia.”
Đúng vậy.
Ta đã bỏ ra một khoản bạc khổng lồ, đưa lương thực, y phục mùa đông, vũ khí, giúp hắn xây dựng một đội quân hùng mạnh như hổ lang.
Nhưng ta không hối hận.
Nước có thịnh, dân mới an.
Bất kể ai làm tướng lĩnh, ta cũng sẽ làm như vậy.
25
Nửa đêm, Lâm Dữu Ninh lén đến gặp ta.
“Ngươi vẫn ổn chứ?”
“Không sao. Phó Húc dùng chuyện không viên phòng uy hiếp ta, muốn ta tìm ngươi đòi chìa khóa khố phòng và quyền quản gia.”
“Buồn cười chết mất. Ngươi thông minh như vậy, Phó Ất cũng không kém, sao lại sinh ra một đứa con trai ngốc thế?”
Có lẽ là quy luật hồi quy về mức trung bình của trí tuệ.
“Hai ngày nay, Phó Húc liên tục chạy ra ngoài. Tống Vi Lan không vào được phủ, Tống Liễu Liễu không thể danh chính ngôn thuận trở thành thiên kim tướng quân, Tam hoàng tử vẫn chưa có động tĩnh gì.”
Thiên hạ xôn xao, tất cả đều vì lợi mà đến.
Ta lo lắng.
“Bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.”
“Còn ba ngày nữa, cứ đợi xem.”
Bị giam lỏng trong Phó phủ thực sự quá bất tiện.
Ta còn có việc quan trọng phải làm.
Bất chợt, một loạt tiếng pháo nổ dữ dội vang lên từ xa.
Lâm Dữu Ninh hai mắt sáng rực.
“Nghe nói lão hoàng đế bệnh tình nguy kịch, chẳng lẽ Trưởng công chúa đã ra tay cướp ngôi?”
Trong lòng ta mơ hồ đoán được.
“Ngươi đã đưa thuốc nổ?”
“Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái. Ngươi không phải lo lắng chuyện rời đi rồi để sản nghiệp bị Tam hoàng tử chiếm đoạt sao?”
“Ta nghĩ, chi bằng tặng Trưởng công chúa một món quà hậu hĩnh. Dù sau này nàng có lên ngôi hay không, thì cũng có năng lực bảo hộ những nữ tử đó.”
“Không ngờ, nàng vừa ra tay đã làm một vố lớn như vậy.”
26
Phó Ất nghe tiếng động, lập tức vào cung trong đêm.
Ta nhân cơ hội, lặng lẽ rời khỏi Phó phủ.
Lúc đến học đường nữ tử, trời mới vừa rạng sáng.
Các cô gái đã dậy rửa mặt, sớm có mặt trong lớp học.
Các nàng đang đọc những bài thơ ta biên soạn.
“Bảo kiếm sắc bén nhờ mài giũa, mai hương tỏa ngát bởi rét sương.”
“Trời sinh ta tất có chỗ dùng, vàng bạc tiêu hết lại kiếm ra.”
Giọng đọc trong trẻo vang vọng.
Khiến lòng người thư thái.
Thấy ta xuất hiện, các thiếu nữ vui vẻ nhảy chân sáo, lễ phép hành lễ.
“Chào tiên sinh Thẩm.”
Từ nay về sau không còn gặp lại, ta muốn dạy cho các nàng một bài học cuối cùng.
“Thế gian này vốn đã gian nan, con đường của nữ tử càng gập ghềnh hơn.”
“Nhưng hãy nhớ rằng, con người sinh ra vốn bình đẳng. Dù là nam hay nữ, đều có quyền theo đuổi ước mơ của mình.”
“Sinh ra làm người, mong các con đạp bằng bất công, đường hoa trải lối, sống cuộc đời mà mình mong muốn.”
Đôi mắt các cô gái lấp lánh ánh sáng.
Trước khi đến đây, bọn họ chỉ là những đứa con gái bị gia đình xem là vô dụng, là kẻ tiêu tốn của cải, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Những người có chút tiền, cha mẹ dạy dỗ bọn họ nữ đức, nữ giới.
Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, không được có suy nghĩ riêng.
Bị phu quân cùng bà mẹ chồng hành hạ, cũng không được phép hòa ly.
Ta từng nghĩ rằng mình sẽ ở lại đây cả đời.
Giúp các nàng đứng lên, cũng có đủ năng lực bảo hộ họ.
Lâm Dữu Ninh nhìn ra tâm tư của ta.
“Đừng sợ, khai sáng trí tuệ dân chúng chưa chắc đã là chuyện xấu.”
“Ít nhất, khi đối mặt với cuộc đời, bọn họ đã có thêm một lựa chọn, thay vì chỉ có một con đường duy nhất để đi đến hố sâu.”
Ta nhẹ nhõm.
27
Trưởng công chúa triệu ta và Lâm Dữu Ninh vào cung.
Nàng bận rộn suốt một ngày một đêm, chưa kịp thay bộ chiến bào đỏ rực cháy sém vì lửa.
“Bái kiến Trưởng công chúa.”
“Miễn lễ.”
“Dữu Ninh, nhờ có thuốc nổ của ngươi, quân riêng của lão Tam đã bị đánh tan tác, không còn mảnh giáp.”
Trưởng công chúa quay sang nhìn ta.
“Nhờ cả vào tư ấn của ngươi, các phó tướng dưới trướng Phó Ất nhìn thấy liền lập tức ngừng tấn công, khiến Phó đại tướng quân tức đến chết đi sống lại.”
Ta nhẹ nhõm thở phào.
Những năm qua, ta gửi không ít thứ đến biên cương, binh lính đều ghi nhớ trong lòng.
Ngày đại hôn của Phó Húc, khi hay tin Phó Ất giấu nữ nhân bên ngoài, một trong những phó tướng thân tín của hắn đã lén tìm đến ta.
“Phu nhân, thật có lỗi, chúng ta không biết tướng quân lại làm chuyện có lỗi với người.”
Bọn họ đã điều tra rõ, giữa Phó Ất và Tống Vi Lan vốn là nhất kiến chung tình, căn bản không có chuyện ai cứu ai.
Phó Ất vô cùng cẩn trọng, nếu không, hắn đã chẳng có thể giấu ta suốt bao năm.
Xuất phát từ áy náy, bọn họ đồng ý với ta, khi cần thiết, sẽ bảo vệ những người ta muốn bảo vệ.
Mọi chuyện đã an bài.
Lão hoàng đế băng hà.
Tội trạng của Tam hoàng tử bị phơi bày trước thiên hạ.
Tham ô ngân lượng cứu trợ thiên tai, mở sòng bạc phi pháp, buôn bán nữ tử lương thiện.
Tội ác chồng chất, không bút mực nào ghi hết.
Bằng chứng vô cùng xác thực.
Có thể thấy Trưởng công chúa đã chuẩn bị từ rất lâu.
Nàng đăng cơ, danh chính ngôn thuận.
“Các ngươi muốn gì? Trẫm có thể ban thưởng.”
Ta và Lâm Dữu Ninh vội vàng tạ ơn.
28
Vừa ra khỏi cung, Phó Ất cưỡi ngựa lao đến, ôm chặt lấy ta.
“Thanh Tự, công chúa có làm khó nàng không?”
Ta mạnh mẽ đẩy hắn ra, giơ tay phủi đi mùi hương lạ trên áo hắn.
“Vừa từ chỗ Tống Vi Lan trở về?”
Sắc mặt hắn thoáng rối loạn, định mở miệng giải thích.
“Không cần nói nữa.”
Ta đưa phần thưởng vừa nhận được cho Phó Ất.
Hắn nhận lấy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Vì sao hoàng đế lại ban hưu thư cho nàng?”
Trước khi đi, ta phải giải quyết mọi chuyện dứt khoát.
Dù là cuộc hôn nhân này, hay con người này.
Phó Ất lộ ra vẻ đau đớn tột cùng.
“Không phải như vậy! Vi Lan nói nàng ấy đau bụng, ta chỉ qua xem một chút thôi.”
“Ta hứa với nàng, từ nay về sau sẽ không gặp lại mẹ con họ nữa, nàng đừng bỏ ta, được không?”
Nhìn vào đôi mắt chứa đầy thâm tình kia, ta cảm thấy vô cùng ghê tởm.
“Ngươi vừa ăn trong bát, vừa ngó trong nồi, trông thật đáng khinh.”
Phó Húc cũng đến.
“Mẫu thân, bạc trong khố phòng, người đã chuyển đi đâu?”
“Đồ của ta, không liên quan đến ngươi.”
“Người chỉ có mình ta là nhi tử, không cho ta thì cho ai?”
Rất nhanh thôi, hắn sẽ biết, không chỉ là gia tài trong phủ, mà ngay cả những sản nghiệp bên ngoài, đều đã không còn thuộc về Phó gia.