Ta bảo hắn đừng kén ăn nữa, và buổi trưa cũng phải cùng ta ngủ trưa.
Dung Quân Khanh ngớ người ra một lúc, rõ ràng là không hiểu sự liên kết giữa chuyện này và chuyện kia, nhưng vẫn đáp: “Ta đều đồng ý với nàng.”
“Không chỉ ta nghe thấy, mà con chúng ta cũng nghe thấy.”
“Là người làm cha, ta tuyệt đối không nuốt lời.”
Khi cái thai lớn hơn, ta trở nên lười biếng, tinh thần cũng kém đi. Dung Quân Khanh tưởng rằng ta vẫn còn giận, nên một ngày nọ hắn nghiêm túc nói với ta rằng hắn cảm thấy mình còn có thể sống lâu.
Mặc dù ta biết đó chỉ là lời dối trá, nhưng với niềm tin “lòng thành sẽ linh ứng” cùng với sự nghiêm túc của hắn…
Thái độ của hắn rất nghiêm túc, nên ta cũng vui vẻ hôn hắn một cái.
Dường như lời nói của Dung Quân Khanh đã trở nên linh nghiệm. Vài tháng sau, ta thật sự hạ sinh một tiểu thế tử.
Cặp mắt và nét mày dường như giống cha.
Nhưng vào ngày sinh, Dung Quân Khanh hầu như không nhìn thấy con, nghe nói là vì sau khi nghe ta la hét suốt cả ngày bên ngoài phòng sinh, hắn liền đến thăm ta ngay, không quan tâm đến tiểu thế tử lắm. Mãi đến hôm sau, hắn mới đi xem đứa bé, liền cảm thấy rất đáng yêu, còn dặn người sau nửa tháng thì mời Thái tử đến.
Khi Thái tử Dung Quân Xuyên đến vương phủ, Dung Quân Khanh vẫn đang ở trong phòng dỗ con, nên ta là người ra gặp Thái tử trước. Khi ta và Dung Quân Xuyên đứng dưới mái hiên trong sân, hắn mỉm cười và kể ta nghe một câu chuyện nhỏ.
Dung Quân Xuyên nói rằng, vào ngày mẫu hậu sinh Dung Quân Khanh, thời gian sinh kéo dài, phụ hoàng hắn vì quá lo lắng nên để phân tán sự chú ý đã hỏi hắn muốn món quà sinh nhật gì, và hắn đã đáp rằng muốn mẫu hậu bình an.
“Sau này khi nhớ lại chuyện này,” Dung Quân Xuyên tiếp tục nói, “Thỉnh thoảng ta nghĩ, nếu khi ấy trong lời nguyện ước ta thêm Dung Quân Khanh vào, liệu có tốt hơn bây giờ không.”
Thấy ta sững sờ, Dung Quân Xuyên phất tay, nhẹ giọng nói: “Đệ tức cũng thấy chuyện này chẳng có lý lẽ gì đúng không? Nhưng ta luôn nghĩ rằng, biết đâu…”
Ta suy nghĩ một chút, rồi nói: “Vậy ta sẽ đặt cược một lần, về sau nếu có lỡ…”
Dung Quân Xuyên khẽ mỉm cười.
Ta bỗng dưng rất táo bạo: “Điện hạ, ngài đến đây vốn không phải để thăm thế tử, đúng không?”
“Không nhắc thì ta cũng quên mất.”
Ta: …
Hoàng thượng và Hoàng hậu vốn định tự tay đặt tên cho tiểu thế tử, nhưng Dung Quân Khanh đã từ chối, hắn nói vợ chồng ta đã sớm định sẵn cái tên, nên Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không có lý do gì để không đồng ý.
Có sao? Chẳng phải là hai ta đặt tên trong mơ à.
Để Hoàng thượng và Hoàng hậu đặt tên thì thật là uy phong, nhưng Dung Quân Khanh vẫn kiên quyết để ta chọn tên.
Vậy thì ta chọn, một cái tên đơn giản và vang dội.
Gọi là… Trường Trạch, tiểu thế tử sẽ gọi là Trường Trạch.
Mong rằng con sống lâu trăm tuổi, phúc trạch dồi dào.
Ngoại truyện
—Góc nhìn của Dung Quân Khanh
Nàng từng nói ta nên mê tín một chút, nên ta nói với nàng chuyện này không tốt, sẽ rút ngắn tuổi thọ của ta.
Sở Sở nghe xong ôm ta nói rằng nàng sẽ chia một chút tuổi thọ của mình cho ta. Thật ra cũng không cần thiết, ta luôn cảm thấy mình có thể sống lâu hơn chút nữa.
Giao phó cho người khác chăm sóc luôn là hạ sách, Sở Sở thì yếu đuối, vẫn phải là ta gánh vác, chỉ có thể là ta.