Sau khi chính thê của Tạ Vệ qua đời, ta gả cho hắn làm kế thất.
Là đích trưởng tôn nữ của phủ Vệ Quốc công, vốn dĩ ta không nên chịu thiệt thòi như vậy.
Nhưng Tạ gia đang được ân sủng, còn Tạ Vệ lại là gia chủ đời sau của Tạ gia, quyền cao chức trọng.
Vì thế, ai nấy đều khen ngợi hôn sự này, cho rằng môn đăng hộ đối, đôi bên đều có lợi.
Chỉ có ta biết, ta gả cho Tạ Vệ, chỉ vì ta yêu hắn.
Sau khi gả đến, ta dốc lòng giúp phu quân nuôi dạy nữ nhi, chăm lo mọi việc trong phủ.
Cho đến khi Tạ Vệ biết được rằng chính thê năm xưa của hắn không phải bệnh chết, mà là bị mẫu thân của hắn tự tay hạ độc.
Bà làm vậy chỉ để hắn cưới một quý nữ danh giá để đứng vững địa vị tại kinh thành.
Tạ Vệ đem tất cả hận thù đổ lên đầu ta.
Hắn oán hận, giày vò ta suốt một năm.
Cho đến ngày ta đưa cho hắn một phong thư hòa ly, tự nguyện rời đi.