Hậu cung của ta cũng chỉ có một người duy nhất là nàng.
Ban đầu, ai cũng phản đối chuyện chúng ta ở bên nhau.
Nàng từng là thê tử của thần tử, lại là nghĩa nữ của mẫu hậu ta.
Ta lập nàng làm hoàng hậu, quả thật không hợp lễ nghĩa.
Nhưng ta đã bỏ lỡ nàng một lần.
Vậy nên, mặc cho các quan nói đến rách cả miệng, ta vẫn không hề dao động.
Giờ đây, đã qua một năm, cũng chẳng còn mấy ai ngu ngốc mà phản đối nữa.
Ta cảm thấy rất hài lòng.
Vừa bước vào điện, ta đã thấy Diệp Uyển Uyển đang ngồi bên bàn viết gì đó.
Ta tò mò, liền đi đến phía sau, kề sát vào lưng nàng, cúi xuống ngửi hương thơm từ cổ nàng: “Nàng đang viết gì vậy?”
Tay nàng khựng lại trong giây lát, rồi cất giọng, lạnh lùng và không chút ấm áp.
“Thẩm Thừa Châu chết rồi.”
Ta bỗng sững lại, không biết phải phản ứng ra sao: “Ừ.”
Đúng vậy, Thẩm Thừa Châu đã chết từ lâu, nhưng ta chưa từng nói cho nàng biết.
Trong suốt thời gian đó, chúng ta đã viết biết bao nhiêu lá thư cho nhau, mỗi lần ta mài mực, cầm bút, đều có cơ hội để nói cho nàng biết.
Nhưng ta không dám. Người sống làm sao có thể so bì với người đã khuất?
Huống chi, ta biết rõ, mọi chuyện giữa họ đều diễn ra ngay trước mắt ta. Ta hiểu họ đã từng thật lòng yêu nhau.
Diệp Uyển Uyển nghiêng đầu nhìn ta, khóe mày khẽ nhướng lên: “Sao ngài lại có phản ứng như vậy?”
Lời của nàng thốt ra, giọng điệu cũng thật hờ hững.
“Ta chỉ hỏi vậy thôi, ngài không cần nghĩ nhiều.”
“Ta thực ra có chút buồn cho cái chết của hắn, nhưng nỗi buồn ấy không phải dành cho hắn, mà cho chính ta của ngày xưa.”
Nàng đã từng thật lòng yêu Thẩm Thừa Châu, mọi tình cảm đều là thật. Nhưng giờ đây, nàng chỉ buồn cho chính bản thân mình của những ngày đó mà thôi.
Tim ta thắt lại, rồi nhanh chóng thả lỏng: “Thật sao?”
Nàng gật đầu, chiếc khuyên tai lướt qua bên má ta, mang theo một làn gió lạnh: “Thật.”
“Vậy nên, từ nay về sau, chuyện gì liên quan đến hắn, ngài không cần phải tránh né trước mặt ta.”
Ta sững lại, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả, khó nhọc đáp: “Được.”
Sau một thoáng dừng lại, ta nói: “Ta định lập mộ áo quan cho hắn.”
Nàng thoáng khựng lại, dường như nhớ ra điều gì.
“Được thôi.”
Ta dè dặt hỏi: “Đến lúc đó, nàng có muốn đi thăm không?”
Nàng lắc đầu, khẽ cười, trong ánh mắt đầy sự buông bỏ: “Không cần.”
Người chết như đèn tắt.
Chẳng phải tất cả đều là hư vô sao?
Giữa ta và Diệp Uyển Uyển, Thẩm Thừa Châu thực ra là một rào cản không hề nhỏ.
Giờ đây, nàng chủ động nhắc đến chuyện này, lòng ta tràn ngập niềm vui khó tả.
Buổi tối, khi ta thấy nàng ngồi trước gương chải tóc, ta không kìm được mà hôn lên đôi mắt nàng.
Nàng tránh né: “Sao trước đây ta không phát hiện ngài là người như thế này?”
Trước đây sao?
Ta cũng nhớ lại con người trước đây của mình.
Có lẽ, thực sự ta đã quá lạnh lùng.
Nhưng ngồi trên vị trí quá cao, nếu không như vậy, làm sao có thể sống yên đến ngày nay?
Tình không biết từ đâu mà đến, chỉ biết rằng càng lúc càng sâu.
Khi lần đầu tiên ta gặp nàng, ta chưa từng nghĩ rằng, sau bao nhiêu năm, mình lại vương vấn một cô nương ngây thơ đến thế.
Ban đầu, ta thực sự chẳng để ý gì đến nàng.
Mẫu hậu nhắc đến nàng quá nhiều lần.
Chữ nàng viết thật xấu, không thể nhìn nổi.
Nàng là một cô nương yêu cái đẹp.
Thế tử của Vệ Hầu phủ dường như có chút yêu thích nàng.
Dần dần, ánh mắt ta không tự chủ được mà dừng lại nơi nàng, rồi ta nhận ra, nàng thực ra rất bướng bỉnh.
Một khi đã quyết định điều gì, mười con trâu cũng không kéo lại được.
Ví như chuyện nàng quyết gả cho Thẩm Thừa Châu.
Ta từng thấy họ bên nhau.
Thẩm Thừa Châu, bình thường tự cao tự đại, bề ngoài luôn giữ vẻ nghiêm chỉnh, nhưng trước mặt Diệp Uyển Uyển, hắn hạ thấp mình, miệng gọi một tiếng “Uyển Uyển” đầy dịu dàng.
Vì vậy, ta chưa bao giờ gọi nàng như thế.
Các cung nhân cũng nói rằng họ là đôi trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã.
Nhưng rõ ràng ta gặp Diệp Uyển Uyển trước Thẩm Thừa Châu, sao không ai nói chúng ta là một đôi?
Chẳng lẽ ta không đẹp bằng Thẩm Thừa Châu?
Lúc ấy, ta còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Cho đến khi Thẩm Thừa Châu quỳ xuống cầu xin ta cho họ được ở bên nhau.
Nắm tay ta siết chặt trong tay áo, nhưng trên mặt vẫn phải giữ vẻ điềm nhiên.
Lúc này, ta không thể nói rằng ta cũng muốn cưới Diệp Uyển Uyển, cũng không thể lấy thân phận thiên tử mà tranh cãi với người khác.
Những gì Thẩm Thừa Châu có thể làm, ta không thể.
Vậy nên, ta đồng ý.
Cuối cùng nàng cũng trở thành thê tử của người khác.
Chỉ là, ta cũng không hiểu tại sao, một Thẩm Thừa Châu từng chỉ có mỗi Diệp Uyển Uyển trong mắt lại đột nhiên thay đổi, yêu say đắm một nữ nhân khác.
Ta như một con sói ẩn nấp bấy lâu, cuối cùng đã đánh hơi thấy cơ hội.
Cơ hội để được ở bên Diệp Uyển Uyển.
Còn nữ nhân mà Thẩm Thừa Châu mang về, thật sự đáng chết.
Nàng ta đã hại chết đứa con trong bụng Diệp Uyển Uyển, khiến nàng suýt nữa mất mạng.
Làm sao ta có thể tha thứ?
Vì thế, ta khiến nàng ta phát điên, và đứa con trong bụng nàng ta cũng không thể giữ được.
Có hàng ngàn cách để hành hạ một người, ta xưa nay chưa từng là kẻ nhân từ, những đau khổ của nàng ta mới chỉ bắt đầu.
Diệp Uyển Uyển thấy ta đờ người, liền mỉm cười, tháo chiếc ngọc quan trên đầu ta xuống: “Ngài đang nghĩ gì thế?”
Ngọn nến trong điện lay động, ta nhìn vào gương mặt như hoa phù dung của nàng, khẽ nói: “Nàng.”
Nàng trừng mắt nhìn ta: “Một tháng nữa, ta sẽ đến Tùy An, khi đó đừng giục ta về.”
Ta gật đầu đồng ý: “Được, tùy nàng.”
Nàng nói gì cũng là đúng, muốn làm gì thì làm.
Ở bên ta, nàng mãi mãi được tự do.
Ta sẽ không bao giờ thay lòng, cả đời này sẽ không bao giờ phản bội nàng.
Sau ba chén rượu hôm đó, ta đã bộc bạch hết lòng mình, và đó chính là những lời ta đã nói với nàng.
Một khi đã nói ra, nhất định phải giữ lời.
Ta là thiên tử.
Một lời đã nói, muôn núi không thể ngăn.
End