Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 9

1:22 chiều – 22/12/2024

Nàng gật đầu, “Ừm” một tiếng, lặp lại lời ta: “Chuyện cũ.”

Sau đó xoay người bước đi.

Ta nghĩ, dù Tạ gia có vẻ hào nhoáng, nhưng những rắc rối bên trong cũng đủ khiến Tạ Vệ đau đầu.

Vương Uyển Chi kiêu căng, Tạ Lam thì không phải người chịu nhẫn nhục, chỉ vì còn nhỏ nên mới cúi đầu.

Cả hai không biết sau này sẽ khiến Tạ gia náo loạn thế nào.

Thật đúng là náo nhiệt.

Càng náo nhiệt hơn, năm Thiên Khánh thứ ba, thái tôn đã được tìm thấy.

Chuyện này thực kỳ lạ, bao nhiêu người suốt những năm qua lật tung cả Đại Dao vẫn không tìm thấy, vậy mà khi thái tôn đến tuổi thành niên lại đột nhiên xuất hiện.

Thành niên rồi, tức là đủ tuổi tự bảo vệ mình – không giống một đứa trẻ dễ dàng chết bất minh trong phủ đệ.

Tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong bí mật.

Ta biết được điều này là do Thẩm Tử An về kể lại.

Chàng nói nhũ mẫu và hộ vệ đã dẫn thái tôn thoát đi năm xưa đều chứng thực, họ từng là người trong phủ thái tử.

Hơn nữa, gương mặt thái tôn giống hệt thái tử, trên người còn có dấu vết chứng minh thân phận.

Nghe nói các đại thần trên triều đình đều kinh ngạc.

Có người hỏi thái tôn về những chuyện trước đây, thái tôn đều trả lời rành rọt.

Lại có người kiểm tra học vấn, ngài cũng ứng đối trôi chảy.

Khi bị hỏi vì sao những năm qua không quay về, thái tôn chỉ hơi ngừng lại, rồi khẽ đáp: “Giờ thế cuộc đã ổn định, vốn định làm khách giang hồ, tiêu dao một đời. Nhưng hoàng thúc tìm kiếm ta khổ cực như vậy, khiến ta cảm động, không nỡ phụ lòng ngài. Hoàng thúc muốn thành tựu đức độ của vua Nghiêu, vua Thuấn, làm tôn tử sao có thể để ngài rơi vào bất nghĩa?”

Những lời này khiến sắc mặt hoàng thượng xanh trắng đan xen, nhưng vẫn phải cười nói: “Hoàng tôn trở về là rất tốt, bách niên sau, hoàng thúc có thể nở mày nở mặt với phụ thân ngươi và tiên hoàng rồi.”

Trên triều là cảnh nhận lại đầy cảm động và niềm vui sướng.

Về sau, hoàng thượng nói muốn cùng thái tôn đàm đạo dưới ánh nến, giữ thái tôn ở lại trong hoàng cung.

Thấy ta nghi hoặc nhìn chàng, Thẩm Tử An khẽ cười, nói: “Đừng lo, giờ hắn không dám đâu. Nếu thái tôn xảy ra chuyện trong hoàng cung, hắn sẽ bị bút mực của cả thiên hạ chửi chết.”

Ta cũng cười theo, chăm chú nhìn thần sắc của chàng, rồi hỏi: “Chàng đã sớm biết thái tôn ở đâu đúng không?”

Thẩm Tử An cũng không giấu giếm, mỉm cười nói: “Hồi đó chính ta đưa ngài ấy đến Vân Châu.”

Chỉ một câu nói, ta liền hiểu rõ.

Hóa ra cục diện này chàng đã sắp đặt từ dạo ấy. 

Ta chợt nghĩ đến nội tổ phụ mình, liền hỏi: ” Nội tổ phụ ta cũng biết sao?”

Thẩm Tử An đáp: “Phải.”

Ta hỏi tiếp: “Vậy cục diện bây giờ, có bao nhiêu phần chắc chắn?”

Chàng cười, xoa đầu ta, nói: “Nếu không chắc chắn, ta đã không để thái tôn xuất hiện.”

Đúng là vậy, chàng vốn là người thận trọng, không bao giờ đánh một trận không nắm phần thắng.

Ta ôm lấy eo chàng, tựa đầu vào ngực, có chút lo xa: “Nhưng thái tôn còn năm năm nữa mới trưởng thành. Năm năm sóng gió này, chẳng phải chàng đã trở thành cái gai trong mắt hoàng thượng rồi sao?”

Giọng chàng trầm thấp, mang theo sự chắc chắn: “Hoàng thượng đã cưỡi trên lưng cọp, muốn xuống cũng không được. Dù hắn không muốn nhường ngôi hay có ý mưu hại thái tôn, cũng không thể.”

Ta ngẩng đầu, tò mò nhìn chàng.

Thẩm Tử An khẽ mỉm cười, nụ cười của người nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.

Chàng nói: “Nàng không thấy kỳ lạ sao? Hoàng thượng đang ở độ tuổi sung sức, lại chẳng kiêng kỵ nữ sắc, nhưng bao năm qua chỉ có một con gái với cố Lệ Tần. Chính vì thế, hắn chưa từng nghi ngờ khả năng sinh sản của mình. Nhưng nếu như nữ nhi đó không phải của hắn thì sao?”

Ta kinh ngạc đến há hốc miệng: “Chàng… chàng làm sao biết được cả chuyện này?”

Chàng đáp: “Hoàng thượng đúng ra nên đối xử tốt với hoàng hậu hơn. Năm đó, tam hoàng tử phi theo hắn chịu khổ nơi đất lạnh, vậy mà hắn lại bạc tình bạc nghĩa như vậy. Cũng chẳng trách thái tôn vừa về, hoàng hậu lập tức sai người tiết lộ bí mật này cho ta, đổi lấy sự ổn định và vinh hoa cho mẫu tộc mình. Ta vốn nghĩ sẽ có một trận phong ba tranh đấu lẫn nhau, không ngờ mọi chuyện lại được hóa giải nhẹ nhàng đến vậy, chẳng tốn chút binh đao nào.”

Khối đá lớn trong lòng ta cuối cùng cũng buông xuống.

Nhìn người trước mắt, ta cảm thấy vô cùng may mắn vì không đứng ở phe đối nghịch với chàng.

11

Năm Thiên Khánh thứ tư, thái tôn được lập làm thái tử.

Năm Thiên Khánh thứ năm, vào một đêm, Thẩm Tử An ra ngoài, thái tử lưu lại qua đêm tại phủ Thẩm gia.

Một đội tinh binh bất ngờ bao vây phủ Thẩm gia trong đêm.

Thẩm Tử An tiến cung mật đàm với hoàng thượng.

Nửa canh giờ sau, ngự y ra vào cung điện.

Một canh giờ sau, từ trong điện chỉ nghe tiếng hoàng thượng nổi giận.

Nửa canh giờ nữa trôi qua, đội tinh binh âm thầm rút lui.

Năm Thiên Khánh thứ bảy, thái tử hành lễ đội mũ, năm sau, hoàng thượng nhường ngôi, thái tôn kế vị.

Cùng năm, Thẩm Tử An vào nội các.

Năm sau, Tạ Vệ xin điều đi U Châu, đưa gia quyến chuyển đi.

Hai năm sau, Tống Dật nối dõi tước vị Quốc công phủ, gánh vác gia nghiệp họ Tống.

Về sau, ta sinh thêm cho Thẩm Tử An một nam một nữ.

Trưởng nam đặt tên là Thẩm Quyền, ái nữ đặt tên là Thẩm Uyển.

Đủ đầy trọn vẹn, quả thực không còn gì viên mãn hơn.

End