Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

1:20 chiều – 22/12/2024

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, mặt không hề lộ vẻ tức giận hay chật vật như ta tưởng.

Hắn chỉ nhìn về phía ta, thần sắc đột nhiên thay đổi, nói: “Cẩn thận—”

Khoảnh khắc tiếp theo, cành cây ta đang bám gãy rời.

Ta rơi thẳng xuống, trong lúc hoảng loạn chỉ kịp nắm lấy vài lá cây, nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá.

Khi ta chuẩn bị tiếp đất, ta nghe thấy một tiếng rên đau đớn của Thẩm Tử An.

Dù ta trêu chọc hắn, hắn vẫn lao đến đỡ ta.

Sau đó, tay trái của Thẩm Tử An bị gãy, phải dưỡng thương vài tháng.

Còn ta thì bị nội tổ phụ phạt hai mươi trượng, nằm trên giường nửa tháng.

Khi khỏi bệnh, ta trở thành người luôn theo sát Thẩm Tử An như một cái đuôi nhỏ trung thành.

Chẳng ngờ rằng, cuối cùng ta lại gả cho hắn.

5

Đứng bên cạnh Thẩm Tử An, ta định giúp hắn cởi áo, vừa chạm vào vạt áo, hắn liền khựng lại.

Hắn vô thức nắm lấy tay ta, dưới ánh nến lung linh, ta ngẩng đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Hắn cúi mắt, ánh nhìn giao với ta, không biết có phải do uống nhiều rượu hay không, gương mặt vốn lạnh nhạt như bạch ngọc nay lại hơi ửng đỏ, nhưng vẫn giữ vẻ thanh cao nhã nhặn.

Thấy ta nhìn mình, hắn ngừng lại một chút, chậm rãi buông tay ta ra, giọng khàn khàn mà ôn hòa: “Ta còn phải ra ngoài tiếp khách uống rượu, chỉ là lo lắng cho nàng nên qua xem một chút.”

Hắn vừa nói, mặt ta cũng đỏ lên.

Thật ra ta không có ý gì, chỉ nghĩ rằng hắn muốn nghỉ ngơi nên định giúp hắn cởi áo, nhưng lời giải thích của hắn lại khiến ta nghĩ đến—

Ta cúi đầu cắn môi, Thẩm Tử An lúc này lại mỉm cười, dù không rõ ràng nhưng vẫn đủ để thấy.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa, tùy tùng thân cận của hắn khẽ nói: “Chủ tử, Thiếu phủ tự khanh đã say, đang ở tiền sảnh muốn gặp ngài.”

Thẩm Tử An đáp một tiếng, sau đó quay lại nhìn ta, trong giọng nói mang theo ý cười: “Ta sẽ quay lại ngay.”

Ta khẽ gật đầu, nhìn bóng lưng hắn đẩy cửa bước ra.

Hắn đi rồi, cả căn phòng tân hôn lại trở nên tĩnh lặng, chỉ còn phảng phất hơi thở và hơi ấm của hắn.

Không có việc gì để làm, ta ngồi bên mép giường, thẫn thờ ngẩn ngơ.

Thật ra, ban đầu nội tổ phụ đã định chọn Thẩm Tử An làm phu quân cho ta.

Sau này triều đình rung chuyển, vụ mưu sát Thái tử khiến Thẩm gia cũng bị liên lụy.

Thẩm gia luôn trung thành ủng hộ chính thống, đứng về phía Thái tử.

Năm đó, sau khi Thái tử bị sát hại, lão gia Thẩm gia vì muốn bảo vệ đích tử duy nhất của mình, đã tự xin điều Thẩm Tử An rời kinh thành.

Hắn được phái đến một huyện nghèo xa xôi làm quan, tránh xa trung tâm quyền lực để không bị cuốn vào vòng xoáy chính trị.

Sau đó, khi triều đại đổi ngôi, Tam hoàng tử đăng cơ, triều thần thay đổi, Tạ Vệ trở thành quyền thần được sủng ái nhất của triều đình mới.

Còn Thẩm Tử An vẫn chưa định ngày trở về, khi ấy ta đã mười bảy tuổi, ngay cả Diệp Uyển cũng đã xuất giá và mang thai.

Nội tổ phụ ta không chờ được nữa, lại không muốn ta dính vào vũng nước đục giữa Thẩm gia và vụ án của Thái tử.

Vì vậy, sau nhiều toan tính, người cuối cùng đã chọn Tạ Vệ.

Trước khi ta gả, nội tổ phụ nói với ta: “Tạ gia quan hệ đơn giản, Tạ Vệ chỉ có một mẫu thân, mà bà cũng đã lớn tuổi.

Nội tổ phụ từng tiếp xúc với Tạ Vệ trên triều, tuy hắn hành sự khó đoán, nhưng từ cách hắn đối đãi với thê tử quá cố, nhân phẩm cũng không tệ, là người có thể tin tưởng.

Sau này chắc chắn sẽ không phụ bạc ngươi…”

Quan trọng nhất là hắn là cận thần của thiên tử, chỉ cần không phạm sai lầm lớn, vinh hoa ba đời gần như được bảo đảm.

Ta gả qua đó, nội tổ phụ sau trăm năm cũng có thể yên lòng nhắm mắt.

Thật trớ trêu, ta vừa gả cho Tạ Vệ được ba tháng, Thẩm Tử An đã từ Huyễn Châu trở về.

Nghe tin ta đã xuất giá, hắn nhờ người gửi tặng ta một chuỗi dạ minh châu quý hiếm, xem như lễ mừng.

Sau đó là những biến cố: ta sảy thai, rồi ta và Tạ Vệ hòa ly.

Phụ mẫu yêu con, thường lo lắng sâu xa.

Nội tổ phụ vì ta tính toán kỹ càng, cuối cùng vẫn không ngờ ta sẽ rơi vào hoàn cảnh này.

Ngày ta rời khỏi Tạ gia, nội tổ phụ – một lão nhân gần đất xa trời – đứng ở cổng phủ Vệ Quốc công giữa gió lạnh chờ ta.

Khi ta bước xuống xe ngựa, người rưng rưng nhìn ta.

Nội tổ phụ cả đời mưu lược, nhưng đó là lần đầu tiên ta thấy trên mặt người vẻ buồn bã, cô quạnh đến vậy.

Bàn tay gầy guộc của người siết chặt tay ta, nghẹn ngào nói: “A Nhu, là nội tổ phụ đã có lỗi với con.”

Nước mắt ta tức khắc trào ra.

Sau đó, người tự nhốt mình trong thư phòng, cho đến khi Thẩm Tử An đến thăm.

Kể từ khi Tam hoàng tử đăng cơ, danh tiếng trung thành ủng hộ chính thống của Thẩm gia lại có giá trị.

Theo lý, ngôi vị hoàng đế của Tam hoàng tử vốn là nhặt được, không có lựa chọn nào khác.

Nhưng đã ngồi lên ngai vàng, hắn liền là hoàng đế, Thẩm gia cũng chấp nhận điều đó.

Thẩm gia thừa nhận, các đại thần trong triều dù bất mãn cũng buộc phải chấp nhận.

Điều duy nhất khiến tân hoàng lo ngại chính là thái tôn mất tích, vì theo chính thống, người đó mới là hoàng tử chân chính.

Vì vậy, dù dựa vào Tạ Vệ, hoàng đế vẫn phải lôi kéo sự ủng hộ của các thế gia, vừa kết giao vừa khống chế, thể hiện nghệ thuật cân bằng của đế vương.

Trong số đó, Thẩm gia là trọng tâm.

Thẩm Tử An thường xuyên tới thăm nội tổ phụ ta, hai người hay bàn bạc trong thư phòng.

Mỗi lần đến, hắn luôn mang cho ta vài món đồ nhỏ xinh tinh tế nhưng không đáng giá.

Như tượng đất của nghệ nhân Đông Thành, bánh hoa của Hoài Hoa Lâu, hay kẹo hồ lô ngoài phố – cứ như ta vẫn còn là thiếu nữ nghịch ngợm ngày nào theo hắn quậy phá.

Nhưng thời gian trôi qua, chúng ta đều đã trải qua quá nhiều biến cố.

Cứ thế, thêm một năm nữa trôi qua.

Một ngày, sau khi Thẩm Tử An rời đi, nội tổ phụ thở dài, hỏi ta có muốn gả cho hắn không.

Ta chưa từng nghĩ tới điều đó.

Thẩm Tử An thực sự nên thành thân.

Kể từ khi trở về từ Huyễn Châu, nghe nói bà mối thường xuyên đến nhà hắn mai mối, nhưng hắn không để mắt đến ai cả.

Người bằng hữu của hắn từng đùa khi cả hai say, hỏi hắn đang chờ đợi điều gì.

Nghe nói, hắn im lặng rất lâu, sau đó chỉ nói: “Ta cũng không biết mình đang chờ gì, ta chỉ biết ta không chờ được nữa.”

Câu nói ấy lan truyền, khiến bao thiếu nữ trong kinh thành tan nát cõi lòng.

Họ đoán xem nữ nhân nào có thể khiến một người như Thẩm Tử An nói ra câu này.

Ai cũng tiếc nuối cho hắn, một người tài hoa mà cũng có lúc yêu không được.

Có lẽ người khác không biết, nhưng ta từng lớn lên bên hắn, nên hiểu được phần nào.

Thẩm Tử An từ nhỏ đã lãnh đạm.

Dù đối xử với người khác ôn hòa, nhưng trong sâu thẳm, hắn vẫn giữ khoảng cách.

Khi ấy, có không ít tiểu thư thế gia thầm thương hắn, ngay cả các nha hoàn trong phủ ta cũng đỏ mặt khi nhìn hắn.

Nhưng hắn chưa bao giờ để tâm, lúc nào cũng giữ vẻ lạnh lùng, xa cách.

Nhưng chỉ có một người, chính là đích trưởng nữ của phủ Quốc công Hầu – Vương Nghiên Chi.

Khi ấy, đang vào mùa hội hoa của triều đình, là thời điểm náo nhiệt nhất.

Ta vừa bị nội tổ phụ phạt cấm túc, không còn cách nào khác, đành quấn lấy Thẩm Tử An, nài nỉ đủ kiểu, cuối cùng hắn mới gật đầu đồng ý dẫn ta đi tham dự.

Sau đó, giữa biển hoa uốn lượn, ta từng thấy Vương tiểu thư đứng cúi đầu e lệ trước mặt Thẩm Tử An, khẽ giọng nói gì đó.

Điều đáng chú ý là, sắc mặt của Thẩm Tử An khi ấy cũng rất ôn hòa, hai người trò chuyện thật lâu – điều này với Thẩm Tử An mà nói quả thật hiếm thấy.

Bởi vậy, ta đặc biệt để ý đến vị tiểu thư này.

Vương Nghiên Chi chưa đầy tuổi cập kê đã nổi danh khắp kinh thành bởi tài học và dung mạo thanh tú.

Sau này, ta từng giúp nàng chuyển mấy bức thư cho Thẩm Tử An, đều là hỏi về thơ từ, chẳng phải điều gì khuất tất.

Khi Thẩm Tử An đi Huyễn Châu, nàng ở nhà chờ đợi đến hai năm vẫn không gả, ta đoán nàng hẳn đang đợi hắn trở về.

Nhưng rồi sau khi Tam hoàng tử hồi kinh, nàng được nạp vào cung, trở thành quý phi, nghe nói rất được sủng ái.

Một bước vào cung, sâu tựa biển,” không biết liệu người mà Thẩm Tử An từng nói “đợi không được” có phải là nàng.

Dù không phải nàng, những năm qua bên cạnh hắn cũng chẳng thấy bóng dáng nữ tử nào khác thân cận.

Nôi tổ phụ thở dài, nói với ta: “A Nhu, nội tổ phụ tuổi đã cao, không thể ở bên cạnh chăm lo cho con lâu được, con cuối cùng vẫn phải gả cho người khác.

Huống hồ…”

Nội tổ phụ ngập ngừng, lời sau đó không nói ra, chỉ hỏi: “Con có muốn gả cho hắn không?”

Ta lặng im hồi lâu, mới hỏi lại: “Thẩm Tử An có biết không?”

Nội tổ phụ thở dài, đáp: “Là hắn chủ động xin cưới con. Hắn hứa hẹn với ta, tám kiệu lớn rước con, danh phận chính thê, đời này tuyệt đối không nạp thiếp. Đây là lời hắn quỳ trước mặt ta mà thề.”