Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NGƯỜI BẤT TỬ Chương 6: Người Bất Tử

Chương 6: Người Bất Tử

9:38 chiều – 03/07/2024

14

Đây chính là tế đàn nơi cha mẹ ta từng hiến tế trời đất.

Đại Cảnh quốc đã bị vùi lấp bởi cát bụi lịch sử, dù trăm năm đã qua, nơi này vẫn là một vùng hoang vu.

Ta ép Cửu Thanh tiên quân quỳ xuống tế đàn.

“Ngươi thấy quen không? Không quen cũng không sao, rất nhanh thôi ngươi sẽ biết nơi này dùng để làm gì.”

Nói xong ta nhìn đại sư huynh và nhị sư huynh: “Hai ngươi cũng qua đây quỳ, đỡ để ta phải ra tay.”

Sư tôn hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Ta nhìn ba người họ: “Vì các ngươi đều có bạch nguyệt quang, đều cùng một môn phái, nên ta cũng có bạch nguyệt quang của mình. Ta muốn hồi sinh người đó.”

Hai vị sư huynh vẫn chưa hành động gì.

Ta buộc phải thi triển pháp thuật, ép họ quỳ xuống bên cạnh sư tôn.

Ba người lẽ ra nên tu luyện thành chân tiên vì nhớ đến ta, giờ đây trên khuôn mặt đều tỏ ra sẵn sàng chết.

Nhị sư huynh giận dữ hét lên: “Ngươi rốt cuộc muốn gì? Chẳng phải chỉ là vài phàm nhân sao? Giờ ngươi cũng là tiên nhân, ngươi cũng nên thông cảm cho chúng ta. Nếu ngươi muốn thứ gì của chúng ta, cứ việc lấy đi, sao lại phải hại chúng ta?”

Đại sư huynh ít nói cũng mở lời: “Thời Xuân Cảnh! Oan oan tương báo bao giờ mới hết! Ngươi giết chúng ta, chỉ thoả mãn một lúc thôi! Chúng ta có cách bảo vệ mạng sống…”

Sư tôn không nói gì, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Ta khá thích cảnh diễn trò trước khi chết, mẹ ta nói đó gọi là không thấy quan tài không đổ lệ.

Ta lười nghe họ lải nhải, cầm Trảm Hồn Nhận bắt đầu lấy máu.

Ta nhìn họ, nhớ đến lời nguyền mà cha mẹ đã niệm khi xưa.

“Thời Xuân Cảnh! Thả chúng ta ra!

“Nghịch đồ đáng lẽ phải để ngươi chết đói!

“Chúng ta đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi đúng là một người phụ nữ tàn nhẫn!”

Tốt sao? Sự tốt đẹp của họ dành cho ta đều có mục đích.

Nếu không phải ta có Trảm Hồn Nhận, có lẽ ta không thể thấy họ đứng đây mà nguyền rủa ta.

Máu dần dần lấp đầy tế đàn.

Sư tôn nhắm mắt, nhưng sau đó bất ngờ mở mắt: “Ngươi lừa ta?”

Ta nhướn mày: “Cửu Thanh tiên quân thật dễ bị lừa, cũng không biết ngày xưa tu tiên kiểu gì. Ngươi không thật sự nghĩ rằng trên tế đàn này, dùng máu có thể nguyền rủa một người chứ?”

Nói chưa dứt lời, nhị sư huynh, người có tu vi yếu hơn, dần dần bị phân rã.

Ta nhìn hắn tan thành mây khói, từng chút từng chút tan vào không khí, sau đó những mảnh nhỏ đó, bám vào Trảm Hồn Nhận trong tay ta.

Trảm Hồn Nhận vốn chỉ to bằng bàn tay, nay lập tức dài ra.

Ta nhìn sư tôn cười: “Ta tưởng Cửu Thanh tiên quân như ngươi sẽ không quỳ cầu khẩn trên tế đàn, không ngờ ngươi cũng có lúc bình dị thế này?”

Cầu khẩn để báo thù chỉ là sự an ủi tâm lý của kẻ yếu.

Nhị sư huynh trở thành một phần của Trảm Hồn Nhận, và đại sư huynh cũng chẳng chống đỡ được lâu, cũng tan thành mây khói.

“Ngươi vừa nói bạch nguyệt quang của mình là gì?”

Sư tôn vẫn còn chút lý trí, dường như muốn dùng thân thể chống lại lời nguyền của ta.

Trong mắt ta hiện lên vài phần bi thương: “Quá nhiều, cha, mẹ, huynh trưởng, chị dâu… Mạng các ngươi quá rẻ mạt, không đổi lại được họ.”

Trước khi chết, sư tôn phẫn nộ hét lên: “Nếu có thể làm lại một lần…”

Ta giơ tay bịt miệng hắn, ta không thích nghe mấy trò trả thù lần nữa.

Cuối cùng, hắn cũng như đại sư huynh và nhị sư huynh, giúp ta hoàn thiện Trảm Hồn Nhận.

Ta nhìn Trảm Hồn Nhận thành một thanh kiếm dài, trong mắt đầy kinh ngạc.

Với sự tan biến của Cửu Thanh tiên quân, vùng đất đã trăm năm không mưa, cuối cùng đón nhận những cơn mưa đầu tiên.

15

“Lê Chiêu, đồ ngươi cần đây.”

Vô Trần Tiên Tử đưa bốn chiếc đèn hồn bảo mệnh đến trước mặt ta.

Nàng ấy là đại sư tỷ của tông môn, là đệ tử nội môn của chưởng môn, đổi đèn hồn bảo mệnh dễ như trở bàn tay.

Trong ba chiếc đèn hồn, ánh lửa lay lắt, sắp tắt đến nơi.

Ta đưa tay lên, một cơn gió từ lòng bàn tay thổi qua, dập tắt hồn đăng.

Không để lại bất kỳ cơ hội sống sót nào cho ba sư đồ họ.

Còn lại một chiếc đèn, ta cất vào trong áo.

Từ nay về sau, ta không còn bị tông môn ràng buộc.

Nàng ấy mỉm cười, ánh mắt không hề dao động: “Ta tưởng ngươi sẽ hận ta.”

Ta ngạc nhiên nhìn Vô Trần Tiên Tử: “Sao lại thế?”

Ngoài Linh Hoa, ta chưa bao giờ hận hai vị bạch nguyệt quang khác.

Hận thì có ích gì? Thời gian đó thà dùng để tu luyện còn hơn.

Huống hồ, đại sư huynh đối với Vô Trần Tiên Tử chỉ là một lòng si mê.

Vô Trần Tiên Tử dù mắt mù, nhưng trong các kỳ tỷ thí của tông môn, nàng ấy luôn đứng đầu.

Thời gian tu luyện của ta ngắn, nhưng giờ đây cũng có thể đối đầu với nàng ấy một hai chiêu.

Ta dành cho Vô Trần Tiên Tử nhiều sự ngưỡng mộ hơn là oán hận, sao có thể ghét nành ấy được?

Vô Trần Tiên Tử khẽ ho: “Ta đã đổi đèn hồn, tạm thời có thể kéo dài thêm một thời gian, nhưng tông môn cuối cùng vẫn sẽ phát hiện. Ngươi có dự định gì tiếp theo không?”

Ta lần tìm trong áo thanh kiếm chém hồn, tay nhẹ nhàng vuốt qua lưỡi kiếm.

Cha mẹ nói, trả thù không chỉ vì trả thù, mà còn để người sống có niềm an ủi, sống tốt hơn.

Họ đến từ một thế giới khác.

Trên tiên nhân còn có chân tiên, ta có thể vượt qua thế giới này, để xem quê hương của cha mẹ không?

Ta ôm kiếm chém hồn, mang theo niềm vui sướng: “Dùng kiếm này, lên thẳng cửu tiêu.”