Trong suốt mười lăm năm xuyên không đến đây, ta luôn thận trọng giữ gìn, không dám tỏ ra khác biệt dù chỉ một chút.
Thế nhưng, vào ngày ta tròn 15 tuổi, mẫu thân lấy ra một cuốn sổ nhỏ, bảo rằng nữ nhân càng cần phải hiểu chuyện hơn.
Vì vậy, người đã giảng cho ta nghe về nhân cách độc lập, về giải phóng nữ nhân, về ông Đức, ông Tài.
Những chữ đen càng nhìn càng đỏ rực.
Mẫu thân ơi, lẽ nào người cũng xuyên không đến đây sao?