23
Nhưng thật sự có thể không liên quan sao?
Sau khi trở về, ta liền trốn vào tiểu viện của mình, ta suy nghĩ suốt cả đêm, ta tự nhủ, hay là cứ để mọi chuyện như vậy đi. Xem như hôm nay chưa từng đến đó.
Ta sẽ chấp nhận số phận, tìm một gia đình tương đối ổn mà gả vào, chẳng phải chỉ cần phụng dưỡng phụ mẫu nhà trượng phu, sinh con nối dõi thôi sao, chỉ cần nhẫn nhịn thì cũng sẽ qua.
Phu quân ta cưới thiếp thì ta cứ coi như không nhìn thấy. Vốn dĩ ta cũng chẳng có tình cảm gì.
Ít nhất thì cũng có người hầu hạ, không lo ăn mặc, cứ sống qua ngày như vậy đi.
Xem như kiếp trước Tân Trung Quốc chỉ là một giấc mộng, chuyện giải phóng gì đó quá xa vời. Ta chỉ là một cô nương yếu đuối, sinh ra trong thời bình, ta không có kinh nghiệm chiến đấu, cũng không có lý tưởng và niềm tin như thế hệ của mẫu thân.
Thôi bỏ đi, bỏ qua thôi.
Ta mơ màng rồi thiếp đi, trong mơ, ta thấy mình thật sự gả đi, còn sinh một tiểu cô nương, nhi tử nắm lấy tay ta đòi đi chơi, nhưng ngay sau đó, bàn tay ấy bị chặt đứt, máu bắn lên đầy mặt ta. Ta ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy gương mặt nhi tử biến thành khuôn mặt của tiểu thư nhà họ Lý. Nàng đứng đó, khuôn mặt đầy nước mắt nhìn ta.
24
Sáng hôm sau, ta mở cửa phòng mẫu thân.
Ôm một chồng giấy, ta mỉm cười với người: “Chào đồng chí Trần Thập Mạc. Trình Cẩm báo cáo với người.”
25
Mẫu thân cầm những tờ giấy ta viết, xem đi xem lại.
“Đây là thứ quỷ gì thế này?”
Ta cười, nói với mẫu thân, đó là các công thức.
Khi ta vừa xuyên đến đây, ta vẫn chưa từ bỏ ước mơ trở thành nữ chính.
Nhưng ta lo rằng đến lúc đủ tuổi để nhận vai nữ chính, ta sẽ quên hết những gì mình biết.
Một mùa hè sau kỳ thi đại học cũng đủ để ta trả lại hết kiến thức cho thầy cô.
Huống hồ là hơn mười năm, vì vậy, ngay khi cầm được bút, ta bắt đầu lén lút chép lại.
Ta là sinh viên kỹ thuật, những gì ta nhớ không chỉ giới hạn ở các công thức, phương trình, bản vẽ cổ điển mà còn cả những kiến thức lý thuyết mà ta có thể ghi nhớ.
Còn có những kiến thức mà nữ xuyên không nhất định phải biết như thuốc nổ, xà phòng…
Thậm chí, cả những bài thơ cổ, bài hát thịnh hành, và cả những tình tiết quen thuộc của tiểu thuyết cổ trang, ta cũng đã viết đầy một đống giấy.
Ta đã giải thích cho mẫu thân về tiểu thuyết xuyên không, người cầm tờ hướng dẫn đấu đá trong nhà cười không ngớt.
Ta tức đến phì phò, leo lên ghế đứng, nói lớn: “Đồng chí Trần Thập Mạc, người đang chế giễu thành quả lao động của ta đấy à!”
Vừa dứt lời, từ cửa vọng vào tiếng gõ cửa: “Phu nhân, lão thái thái đang đợi người ở đại viện.”
26
Ta lập tức nép sau lưng mẫu thân. Người đến là bà vú nghiêm khắc nhất trong viện của tổ mẫu, ta sợ nếu ồn ào quá sẽ lại bị trách mắng.
Mẫu thân liếc ta một cái, ánh mắt không giấu được vẻ chán ghét, người chỉnh lại trang phục rồi bước ra ngoài.
Một lúc sau, người quay lại với một tin tức, phụ thân ta lại phải đi dẹp loạn. Mẫu thân từ đại viện trở về liền bắt tay chuẩn bị hành trang cho phụ thân.
Không biết có phải do người đã bị ta phát hiện thân phận hay không, nhưng ta cảm thấy bóng dáng mẫu thân khi thu xếp đồ đạc có chút vui vẻ.
Dù sao, phụ thân ta đi lần này, nửa năm hay một năm mới về cũng là nhanh rồi.
Trước cổng phủ, phụ thân leo lên ngựa, vài thiếp thất và huynh đệ tỷ muội ta bu lại bên người, dặn dò người sớm bình an trở về.
Phụ thân đáp lại vài lời, ngước nhìn thấy ta và mẫu thân đứng trên bậc thềm, cau mày. Không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt người dịu đi một chút.
“Chuyện hôn sự của Cẩm nhi ta đã tính toán, không cần vội nghe theo lời mối mai.”
Người ngập ngừng một chút rồi nói thêm, “Cẩm nhi vẫn còn nhỏ, dưỡng thêm vài năm nữa cũng không sao.”
Mẫu thân nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói vẫn dịu dàng như một đám mây, không nghe ra cảm xúc. Ta nở một nụ cười, bước đến trước mặt phụ thân, cúi chào một cái thật sâu.
“Phụ thân, chúc người thắng trận trở về.”
Phụ thân liếc nhìn ta, dường như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ khẽ bảo: “Đừng lúc nào cũng bám lấy mẫu thân con gây rối, ở nhà lo mà thêu thùa cho tốt.”
Nói xong, người giục ngựa rời đi.
27
Khi phụ thân không còn ở nhà, ta và mẫu thân càng thoải mái phát triển sự nghiệp giáo dục.
Cứ như vậy, ta trở thành lão sư mới trong trường, ta bắt đầu bí mật dạy một số người đáng tin cậy, rồi từ đó họ trở thành lão sư truyền lại kiến thức trong trường.
Ta và mẫu thân đã thống nhất với nhau, hiện tại, học viện chỉ miễn phí dạy cho những đứa trẻ nghèo biết chữ, những đứa có tư chất tốt hơn sẽ được học các khóa về vật lý và toán học cơ bản, từ từ khơi dậy trí tuệ của dân chúng.
Để bảo toàn ngọn lửa cách mạng, nội dung giảng dạy sẽ không bao giờ đề cập đến bất kỳ tư tưởng hay lý luận nào.
Mẫu thân về nhà ngoại một chuyến, ngoại tổ phụ ta và các thúc thúc đều là văn quan, tuy không lớn nhưng cũng có chút danh tiếng.
Không biết người đã nói gì, nhưng dù sao, việc mở trường thiện nguyện này đã được hợp pháp hóa. Còn là việc làm thiện, nên dần dần cũng có chút tiếng tăm.
Thỉnh thoảng, ta và mẫu thân ra ngoài cũng không cần phải quá giấu diếm.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, thật sự có không ít người đến học vì tiếng tăm lan rộng. Dù sao thì mấy thí nghiệm vật lý nhỏ mà ta thiết kế cũng khá mới lạ.
28
Lần đầu tiên ta gặp Bùi Dịch, ta đã biết, hắn tuyệt đối không phải người bình thường.
Mặc dù hắn chỉ mặc áo vải thô, lời nói cũng vô cùng điềm đạm, gần gũi với mọi người. Nhưng dù vậy, vẫn không thể che giấu được khí chất toát ra từ hắn.
Người bên cạnh nói với ta rằng, hắn đến muộn nhất nhưng lại học giỏi nhất, hắn rất giỏi suy luận, đôi khi còn khiến cả lão sư phải lúng túng vì những câu hỏi của mình.
Ta lập tức hiểu ra, thì ra những câu hỏi mà Phó lão sư đã mang về hỏi ta mấy hôm trước là do hắn đưa ra.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, có lẽ ánh mắt ta quá rõ ràng, hắn cũng quay đầu nhìn về phía ta, khẽ gật đầu chào.
29
Trên đường về nhà, mẫu thân bảo phu xe dừng lại trước Phi Vân Lâu. Ta rất thích món bánh đào hoa ở đó.
Khi phu xe xuống mua, mẫu thân vuốt đầu ta, “Cẩm nhi, con làm sao mà thần hồn nát thần tính như vậy?”
Lúc tan học, ta đã đi hỏi Phó lão sư tên của người đó, hắn tên là Trần Nhất.
Ta không nói gì, nhưng trong lòng lại thấy buồn cười, cái tên giả này cũng quá giả đi.
Hắn rõ ràng là một nhân vật lớn, nhưng lại chịu ngồi học chung bàn với đám bình dân nghèo khó, nếu muốn thăm dò tin tức, chỉ cần sai người đến là được rồi.
Ta không nghĩ học viện có gì khiến hắn bận tâm đến thế, ta bặm môi, không nói gì.
Đúng lúc này, bên ngoài xe vọng vào tiếng của một nữ nhân.
“Một con ti tiện xuất thân hèn mọn như ngươi mà dám làm càn, đúng là con của kẻ không biết dạy dỗ!”
30
Những lời này thật thô tục, mẫu thân ta không nhịn được mà cau mày. Mặc dù lễ giáo ở đây rất nghiêm ngặt, phân biệt rõ ràng giữa con của chính thê và con thiếp.
Nhưng trên thực tế, những gia tộc quyền quý rất coi trọng thể diện, nếu đối xử tệ bạc với con thiếp thì chẳng khác nào tự làm trò cười cho thiên hạ, rất hiếm khi ai đó nhắc đến sự phân biệt này.
Huống chi, mấy đời hoàng đế đều không phải con của hoàng hậu, không ai dám động chạm đến điều đó.
“Ngươi nghĩ rằng mặc vàng đeo ngọc thì có thể che giấu được xuất thân thấp hèn của mình sao? Ngươi không biết thân phận của mình, ta là tỷ tỷ, buộc phải dạy ngươi lễ nghi. Hôm nay ngươi cứ quỳ ở đây mà suy ngẫm đi!”
Sau những lời đó là tiếng nức nở khe khẽ.
“Có lẽ là tiểu thư nhà vương công quý tộc nào đó, đi ngang qua phố lớn, thật oai phong.” Mẫu thân mỉm cười châm biếm, ta biết người rất ghét cái kiểu phân biệt xuất thân phong kiến này.
Ta bặm môi, cô nương kia bị sỉ nhục ngay trước cửa tửu lâu, chắc về đến nhà sẽ tìm đến cái chết thôi.
Phu xe mua đủ đồ, đưa xe ngựa trở về phủ Trình, ta khẽ nhấc rèm xe lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy một bóng lưng kiêu ngạo trong bộ y phục đỏ rực. Không biết vì sao, nhưng lời lẽ lúc nãy lại có cảm giác rất quen thuộc.
31
Ngày hôm sau, lão sư lại mang đến vài tờ giấy. Lão sư có chút ngại ngùng, nói rằng những câu hỏi này vẫn là do Trần Nhất đưa ra, nhưng ông không thể trả lời.
Ta nhìn xuống những câu hỏi cuối cùng trên tờ giấy, trong lòng đã có câu trả lời.
Để khai sáng tư duy, ta đã sử dụng học viện để truyền bá một số câu chuyện. Sử dụng ngôn từ giản dị nhất, viết dưới dạng ngụ ngôn, truyền thuyết.
Ta đã đưa khung cửi vào truyền thuyết về nàng dệt vải Chức Nữ. Ta nói rằng máy hơi nước là giọt nước mắt của thần mặt trời, ta nói lúa lai là kỹ thuật của thần Nông và còn rất nhiều thứ khác.
Thực ra, có một số thứ ta cũng không hiểu rõ lắm, nhưng ta chỉ cần chỉ ra đại khái hình dạng và hướng đi. Bởi vì điều ta cần làm, chỉ là tạo ra một điểm khởi đầu.
Trong khi tư tưởng và năng lực sản xuất chưa tương ứng với cách mạng công nghiệp, ta không thể chỉ đơn giản đưa sản phẩm hoàn chỉnh ra trước mắt họ.
Nhưng khi họ đã có ý thức để sáng tạo ra những thứ này, những manh mối mà ta đưa ra có thể giúp họ rút ngắn được một số sai lầm.
Còn những dòng cuối trên tờ giấy này, đều là những câu hỏi liên quan đến cải tiến khung cửi và kỹ thuật luyện sắt.
Không phải là thảo luận lý thuyết suông, mà là những vấn đề thực tế đã được áp dụng.
Rõ ràng, người tên Trần Nhất này đã bắt đầu thực nghiệm.
Ta ngẫm kỹ, từ khi bắt đầu giảng dạy mới được bốn tháng, những câu chuyện chỉ mới truyền bá ba tháng. Hắn có thể nhạy bén nắm bắt những gợi ý trong câu chuyện, hắn có thể ngay lập tức áp dụng các nguyên lý từ bài giảng, và có đủ khả năng cải tiến, liên tục thử sai.
Rốt cuộc, Trần Nhất này là ai.
Ta cầm tờ giấy, các đầu ngón tay hơi lạnh đi, nhưng mặt vẫn không biến sắc, ta cầm bút viết lời giải rồi đưa lại cho lão sư.