Ta là thứ nữ của phủ Tướng quốc, khi đất nước lâm nguy, trong lúc chạy trốn, ta chia phần lương khô của mình cho kẻ ăn mày bên đường, trong khi đích tỷ dẫn gia quyến đến nương nhờ tướng quân.
Sau đó, kẻ ăn mày kia khởi nghĩa giành quyền, ta được phong làm hoàng hậu, bậc mẫu nghi thiên hạ.
Còn đích tỷ trở thành kỹ nữ quân doanh, mỗi ngày tiếp đón hàng trăm người, sống không bằng chết.
Tái sinh một kiếp, đích tỷ liền đánh rơi chiếc bánh nướng của ta, đem bánh ngọt tinh xảo đưa cho kẻ ăn mày: “Ăn đi, nếu không đủ thì ở đây còn nữa.”