6
Chỉ cần phá được huyện Nhữ, thiên hạ sẽ thống nhất, Kỳ Nguyễn sẽ là vị hoàng đế duy nhất.
Rõ ràng thắng lợi đã trong tầm tay, vậy mà hắn lại dừng bước vì đích tỷ.
Nếu như người trong thành này là ta, thì sợ rằng vó ngựa của Kỳ Nguyễn đã sớm đạp nát huyện Nhữ.
Đời người không thể cứ lướt qua nhẹ nhàng như vậy, dù có trọng sinh một kiếp, những chuyện trong quá khứ vẫn như một cây kim thép cắm sâu vào lòng ta, thỉnh thoảng lại đau nhói khiến ta trằn trọc không ngủ yên.
Chỉ không biết đích tỷ khi trở mình giữa đêm khuya, có từng nghĩ đến việc cầm dao mà kết liễu Chiêu Lăng hay không.
Những tra tấn của kiếp trước như lũ dòi đeo bám tận xương, với tính cách kiêu ngạo của nàng, nàng đã chịu đựng đến hôm nay.
Khi nàng mười tuổi, phụ thân đã tính ra được rằng nước Giang sắp tận số.
Khi đó hạn hán liên miên, không những không giảm thuế, mà còn tăng thêm ba phần so với những năm trước. Quan sai đi từng nhà thu lương thực thay thuế, khiến không ít dân chúng chết đói. Thậm chí có những gia đình phải đổi con mà lấy gạo ăn, trên đường cái quan khắp nơi là xương gãy và răng của trẻ nhỏ.
Bách tính ở kinh đô dùng máu viết thư, ký tên gửi lên, đặt vào tay của phụ thân ta.
“Tể tướng, ngài khuyên bệ hạ lần nữa đi, thuế cao thế này, chúng ta làm sao sống nổi đây!”
Nhưng một mình phụ thân thế yếu, làm sao cứu được triều đại mục nát sắp chết này.
Lần cuối cùng dâng tấu, hoàng đế nổi giận, liền cách chức phụ thân, còn đánh ông hai mươi trượng.
Mẫu thân không rời khỏi phụ thân, suốt hai tháng liền chăm sóc ông.
Từ khi đó, đích tỷ bắt đầu quản gia.
Ta vốn là thứ nữ của phủ Tướng, mẫu thân do khó sinh mà qua đời ngay năm ta ra đời, sau đó ta được đưa vào danh nghĩa của đại phu nhân.
Phu nhân lười quản ta, còn phụ thân thì một lòng lo việc triều chính.
Chính là đích tỷ ép buộc ta, ta mới đọc xong được mấy cuốn sách, mới biết được chữ nghĩa.
Sau đó, đích tỷ lại ép ta học thêu thùa, ta đâm thủng cả tay, máu đầy những lỗ kim, vẫn không học nổi. Đích tỷ vừa nhíu mày, vừa băng bó cho ta, nói rằng ta đúng là một kẻ vô dụng, không thể nâng dậy.
Rồi hoàng đế bị thích khách ám sát, ấu đế đăng cơ.
Bách tính lật đổ sự cai trị bạo ngược của hoàng đế tiền triều, thiên hạ bắt đầu chia năm xẻ bảy.
Chiêu Lăng trực tiếp mang theo mười vạn binh lính, chiếm giữ phương Bắc, tự xưng vương.
Loạn binh tràn vào gia phủ, phụ mẫu ta bị sát hại, đích tỷ che chở cho ta, dẫn ta và vài lão bộc trốn vào mật thất, nhìn đám người kia lục soát vài lần, đến khi chúng đi hết mới dám ra ngoài.
Sau đó là ba tháng chạy nạn dài đằng đẵng.
Đích tỷ nói, Chiêu Lăng nắm trong tay binh lực mạnh mẽ, nếu có thể nương nhờ hắn, nhất định có thể bảo toàn tính mạng cho gia quyến.
Nhưng ta lại để mắt đến một tên ăn mày bên đường, còn chia cho hắn một ít lương thực.
Ta dở người đi làm việc tốt, đích tỷ không khuyên nổi ta, may mà nơi này cách doanh trại của Chiêu Lăng không xa, đích tỷ nói, đợi nàng an ổn bên đó rồi sẽ quay lại đón ta.
Nhưng ta chưa bao giờ đợi được nàng quay lại đón.
Sau khi đích tỷ đi, một phong thư cũng không gửi về.
Rồi Kỳ Nguyễn khởi nghĩa, một tiếng hô cả thiên hạ hưởng ứng.
Lúc hai quân giao chiến, ta lại gặp đích tỷ lần nữa.
Nàng đang nhảy múa trên tường thành, lộ ra vòng eo trắng muốt, ánh mắt nàng trống rỗng.
Ta còn nhớ, hôm ấy là ngày nàng vừa tròn mười lăm.
Kỳ Nguyễn một lòng muốn lập phu nhân Trần xinh đẹp làm hoàng hậu, còn muốn phong con của phu nhân Trần làm thái tử.
Chính Trương tiên sinh đã khuyên Kỳ Nguyễn: “Bệ hạ, phu nhân Liên đã theo ngài từ trước khi ngài khởi binh, là người thực sự chung hoạn nạn. Nếu ngài lập phu nhân Trần làm hoàng hậu, chỉ e thiên hạ sẽ không phục ngài.”
Nếu không có lời khuyên đó, thì ngôi vị hoàng hậu sao có thể đến lượt ta.
Nhưng dù ta là hoàng hậu, Kỳ Nguyễn cũng không yêu ta, ta chỉ là một cô nhi không quyền không thế.
Ta quỳ gối ngoài điện, đầu đập xuống đất đến mức máu thịt lẫn lộn, nhuộm đỏ cả bậc thềm ngọc trắng bên ngoài điện, nhưng vẫn không cứu nổi đích tỷ, cũng chẳng cứu nổi chính mình.
Đích tỷ bị sát hại, ta làm hoàng hậu được mười tám ngày, rồi bị phu nhân Trần ép uống chén rượu độc.
Con ta, bị nàng vu cáo là con hoang, bẻ gãy tứ chi, treo lên cổng thành của kinh đô.
Mười năm theo đuổi Kỳ Nguyễn, cuối cùng chỉ trở thành trò cười.
Sau khi ta chết, chỉ có Trương tiên sinh đốt vàng mã cho ta, có lẽ ông thương cảm cho số phận của ta, hoặc thở dài cho thế sự ngày nay, thật giả lẫn lộn, ngay cả người như ông, tinh thông mưu lược, cũng đôi lúc nhìn không thấu.
7
Đích tỷ chẳng biết dùng cách gì để lừa gạt được Chiêu Lăng, hắn nghĩ rằng đứa con trong bụng đích tỷ là của hắn, thái độ đối với nàng cũng tốt lên không ít.
Hắn còn sai Tiểu Đào đến chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của đích tỷ.
Cả nhà tể tướng tiền triều đã sớm chia năm xẻ bảy, chẳng ai bận tâm đến thân phận của chúng ta.
Để sống sót, ai cũng ngầm hiểu mà chẳng nói ra. Lưu thẩm đưa cho ta hai chiếc bánh bao thịt vừa mới hấp xong, không nói một lời, rồi lại ngồi xuống bên bếp lửa.
Ta ở trong trướng phía sau, mài từng thanh đao, mài hết thanh này đến thanh khác.
Đại chiến đang cận kề, không thể để một lưỡi đao cùn làm hỏng đại sự của chúng ta.
Chiêu Lăng vẫn chưa giao đích tỷ ra.
Cuộc chiến giữa hai người bọn họ, dù có hay không có đích tỷ, cũng đều đánh đến sống chết.
Ngôi vị hoàng đế, chỉ có thể có một.
Nhưng họ lấy danh nghĩa đích tỷ để phát động cuộc chiến này, mọi người đều đồn rằng đích tỷ là yêu phi gây họa, là căn nguyên của tất cả chiến loạn.
Ta cẩn trọng nhìn đích tỷ, nàng vẫn thản nhiên như thường.
Chỉ lặng lẽ nhét con dao của ta vào trong lòng.
“Muội muội đừng sợ, tỷ nhất định sẽ đưa muội về nhà.”
Chúng ta sẽ có một ngôi nhà, giống như mười năm trước, khi ta lén trốn ra ngoài bắt cá mò tôm, đích tỷ vừa trách mắng ta, vừa giúp ta lau đi vết bùn trên trán.
Rồi nàng dịu dàng mắng ta một câu: “Tiểu quỷ, muội mà cứ nghịch ngợm như vậy, lần sau phụ thân trách phạt, tỷ sẽ không nói đỡ cho muội nữa đâu.”
Nghĩ lại, khóe môi ta khẽ cong.
Nhìn đích tỷ với cái bụng hơi nhô lên, ta nghĩ rằng đứa con của nàng, hẳn sẽ đáng yêu, ngoan ngoãn như con ta ở kiếp trước. Đến lúc đó, ta sẽ đi bắt cá cho cháu ngoại ta ăn.
Không, ta còn muốn dẫn cháu ngoại đi dạo quanh cổng thành của kinh đô, để cho đứa con đã khuất của ta nhìn thấy, nó còn có một đứa em trai dễ thương.
Cuối cùng, ta sẽ cùng cháu ngoại leo lên tường trốn ra ngoài chơi, khiến người dính đầy bùn đất, đích tỷ vừa chạy theo đánh chúng ta, vừa cười cười chuẩn bị cho chúng ta quần áo sạch để thay.
8
Chiêu Lăng không chịu thả đích tỷ về, quân của Kỳ Nguyễn từng ngày từng ngày áp sát.
Đêm đó, một tiếng kèn vang dài, tiếng chém giết ngoài thành vang dội đến điếc tai.
Vở kịch hai vương tranh mỹ nhân chính thức bắt đầu, mà mỹ nhân vô tội nhất đang nằm trong lòng ta, nàng oán giận, nói rằng Kỳ Nguyễn người hôi hám quá.
Nàng còn nói, sao kiếp trước ta lại cam tâm tình nguyện sinh con cho hắn.
Hơn nữa, Kỳ Nguyễn là kẻ thô lỗ, diện mạo lại không đẹp, sao ta lại nhìn trúng hắn, chỉ vì một tên ăn mày mà không dứt ra được.
Ta chỉ biết đáp: “Cả đời người, ai mà chẳng làm vài chuyện hồ đồ.”
Kiếp trước, ta đã trải qua những ngày tháng chạy trốn, bị bỏ rơi, bị đẩy đi, mấy lần suýt chết. Nhưng ít ra vẫn còn cơ hội để thở, khi Kỳ Nguyễn dần mạnh lên, ta tự dối mình rằng vẫn còn tia hy vọng cho cuộc sống.
Nhưng đích tỷ, nàng luôn sống trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, giờ nàng kể về chuyện của mình, cứ như đang kể lại câu chuyện trong sách.
Những câu nói đầy châm biếm, là những khổ đau mà kiếp trước nàng không thể thoát được.
Hai quân lực lượng quá chênh lệch, không còn nghi ngờ gì nữa, Chiêu Lăng đã bại trận.
Khi chạy trốn, Chiêu Lăng nhìn đích tỷ, rồi ôm chặt nàng vào lòng, định dẫn nàng cùng bỏ chạy.
Đích tỷ cắn mạnh vào cổ hắn, vết thương rỉ máu, Chiêu Lăng ngẩn người.
“Liên nương, nàng không muốn đi cùng ta sao? Nếu Kỳ Nguyễn đuổi đến, hắn sẽ không tha cho nàng, càng không tha cho con của chúng ta.”
Đích tỷ khóc, nước mắt như hoa lê trong mưa.
“Tướng quân, ngài đi một mình đi, Liên nương không muốn trở thành gánh nặng của ngài. Nếu thực sự không thoát được cái chết, Liên nương sẽ tự kết liễu, ngài nhất định phải báo thù cho Liên nương vào ngày khác.”
Đích tỷ rất giỏi chơi đùa lòng người, kiếp trước Chiêu Lăng thế lớn, tất nhiên coi thường đích tỷ, người đã chủ động đến gần hắn.
Nhưng nay anh hùng đã về già, khó tránh khỏi động lòng trước mỹ nhân cùng nhau trải qua hoạn nạn.
Hắn nhìn đích tỷ, trong lòng đấu tranh.
Ta nắm chặt túi mê dược trong tay, khi cả hai còn đang chìm trong cảm xúc, ta rắc mê dược trước mặt Chiêu Lăng, hắn không hề phòng bị nên lập tức ngã gục.
Ta đưa con dao đã mài đi mài lại cho đích tỷ.
“Tránh tim và những chỗ hiểm, tốt nhất là đùi, ba tấc dưới xương sườn, nhớ kỹ, nhất định đừng để hắn chết.”
“Ngày sau giữ lại, hắn vẫn còn có ích.”
Mỗi ngày, đích tỷ phải tiếp đón trăm tên lính, bị buộc làm nhục giữa đám đông, thậm chí còn bị ép đứng trên tường thành để dụ địch.
Trước điện như có cơn gió thổi qua, cuốn theo tất cả những hận thù của kiếp trước. Đích tỷ rơi lệ, từng nhát dao liên tục hạ xuống, chẳng mấy chốc, dưới thân Chiêu Lăng đã đầy máu, nỗi căm phẫn này, trải qua cả một đời và thêm mấy năm, cuối cùng cũng có được một chút nhẹ nhõm.
Ta dùng khăn lau đi vết máu trên mặt đích tỷ, nhận lấy con dao, rồi bổ thêm vài nhát vào những nơi cần thiết.
Đích tỷ của ta, người cao quý ngọc ngà, ở phủ Tướng vốn chỉ biết đến văn chương, thi họa, trà đạo, cầm kỳ, kiếp trước lại phải chịu sự tàn nhẫn, nhục nhã từ hắn. Cớ gì lại phải như vậy?
Ta cùng Chiêu Lăng trốn trong hầm dưới trướng, đích tỷ cùng Tiểu Đào kéo mấy cái rương lại để che chắn cho chúng ta.
Khi Kỳ Nguyễn đến, đích tỷ rạch một nhát trên mặt, máu nhẹ nhàng chảy dọc theo má nàng. Nàng lại khóc, nước mắt hòa lẫn với máu, trông càng thêm đáng thương.
Nàng làm rối tóc mình, vừa thấy Kỳ Nguyễn đã lao đến ôm chầm lấy hắn.
“Phu quân, thiếp đợi chàng lâu lắm rồi, cuối cùng chàng cũng đến.”
Ta nắm chặt tay, nghe những lời ngọt ngào trên đầu, cố gắng không bật khóc.
9
Ba ngày dọn dẹp chiến trường, sau đó Kỳ Nguyễn chỉnh đốn quân đội trở về kinh đô.
Chiêu Lăng hôn mê suốt bảy ngày, khi tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đang nằm trên một chiếc xe bò, còn ta đang đánh xe, mặc nữ trang, dẫn hắn đi trên con đường hoang vắng không một bóng người.
Ta nói với hắn, khi Kỳ Nguyễn tiến vào, chỉ với một kiếm đã chém ngất hắn, là ta đã đào hắn ra từ đống xác chết, mang hắn trốn đi, ta là ân nhân cứu mạng của hắn.
Chiêu Lăng ban đầu không tin, nhưng nghĩ mãi cũng không có lời giải thích nào hợp lý hơn, nên đành cười gượng: “Vất vả cho quân sư rồi.”
Trên người hắn có hơn chục vết thương lớn nhỏ, ta chỉ băng bó qua loa, đếm số bạc còn lại trong túi, rồi mua cho hắn những loại thuốc rẻ tiền nhất.
Đáng lẽ hắn phải đau đớn thêm vài ngày nữa.
Thiên hạ vừa định, trăm việc cần khởi đầu, tân hoàng nghe theo lời khuyên của Trương tiên sinh, thực thi chính sách vô vi, ý muốn cho dân nghỉ ngơi lấy lại sức. Khắp nơi đều ca tụng Kỳ Nguyễn là một vị hoàng đế tốt.
Trên đường đi, ta nghe không ít lời khen ngợi về hắn.
Kiếp trước, Kỳ Nguyễn luôn cẩn thận từng bước, đấu với Chiêu Lăng suốt mấy năm trời. Nay đích tỷ bị bắt, Kỳ Nguyễn quyết định liều chết một phen, sớm kết thúc thế cục chia cắt hai miền.
Hóa ra, việc bắt đích tỷ không chỉ để giết Chiêu Lăng.
Mưa xuân rơi nhẹ như tơ, ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mưa nhỏ rơi vào mắt, vừa cười vừa khóc, hai dòng lệ hòa cùng với nước mưa lăn dài.
10
Kỳ Nguyễn đổi quốc hiệu thành “Liên”, ngụ ý cùng đích tỷ mãi mãi bên nhau, nắm giữ non sông ngàn dặm.
Liên Thảo à, cuối cùng ngươi vẫn nhờ phúc của đích tỷ. Kiếp trước ngươi chỉ là cỏ dại nơi đất hoang, gió thổi mưa vùi, rồi tùy ý bị người ta nhổ lên mà đốt.
Làm gì có cơ hội được đặt tên cho quốc hiệu.
Ta nhìn Chiêu Lăng đang ngồi bên nhóm lửa, không nhịn được mà ném cho hắn một chiếc bánh nướng.
“Đứa con của tướng quân và hoàng hậu, sẽ là người thừa kế tương lai của quốc gia này. Nói một cách khác, tướng quân cũng coi như đã thắng.”
Chỉ là không quá vẻ vang mà thôi.
Chiêu Lăng vẫn không động đậy.
“Con của ta, sau này phải gọi người khác là phụ hoàng, mang họ của người khác, dù có thắng đi nữa thì sao chứ, bây giờ chẳng phải vẫn là kẻ thất bại triệt để sao.”
Hắn bị thương rất nặng, không còn chút kiêu căng ngạo mạn như lần đầu gặp ta.
Câu chuyện giữa chúng ta chỉ thỉnh thoảng mới có đôi ba câu.
Đêm đó, mưa mỗi lúc một lớn, căn nhà cỏ ta dựng không chịu nổi gió mưa, liền sụp xuống.
Một thanh gỗ tròn đè trúng chân Chiêu Lăng, hắn vốn đã bị thương nặng, giờ lại bị đè thêm, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Thanh gỗ quá nặng, lúc dựng nhà cỏ, ta còn phải nhờ mấy người giúp mới làm được, ta không thể nhấc nổi.
Chiêu Lăng cố gắng tự nhấc thanh gỗ, nhưng không đủ sức, vừa nhấc lên được một chút thì lại rơi xuống, vết thương càng thêm sâu.
“Muốn giữ lại đôi chân thì đừng cử động, ngoan ngoãn ở yên đó!”
Ta quát hắn, rồi lao ra ngoài dưới cơn mưa.
Mưa đầu xuân lạnh đến thấu xương, ta gõ cửa mấy nhà mới có người đồng ý giúp.
Khi ta dẫn người trở lại nhà cỏ, sắc mặt Chiêu Lăng trắng bệch như tuyết, mưa làm loang lổ vết máu dưới thân hắn, chẳng bao lâu vết thương lại rỉ máu, rồi lại bị nước mưa cuốn đi, cứ lặp đi lặp lại.
Đúng là một kẻ phiền phức. Nếu không phải vì hắn còn có ích, ta đã lột da rút gân hắn từ lâu, đỡ tốn công đến vậy.
Ta cùng đại thúc giúp đỡ, nhấc thanh gỗ tròn lên và đặt sang một bên, rồi đưa Chiêu Lăng vào một góc để tránh mưa. Bị đè quá lâu, đôi chân hắn đã nát bấy.
“Chân này e rằng không giữ được rồi.
“Cô nương à, trượng phu của cô mất đi đôi chân, sau này các người sống sao đây?”
Ta vốn không thích nói nhiều, nhưng không ngờ Chiêu Lăng cũng không phản bác, điều này quả thực rất hiếm.
Sau khi đại thúc rời đi, ta cởi áo ngoài ra và bắt đầu băng bó vết thương cho Chiêu Lăng.
Hắn bất ngờ lên tiếng:
“Quân sư dường như tên là Tĩnh Uyển.”
Rồi hắn nắm lấy tay ta, từ trên cao nhìn xuống.
“Chờ qua cơn hoạn nạn này, bản tướng sẽ tái khởi nghiệp, nhất định sẽ cho quân sư một danh phận.”
Ta sững sờ nhìn Chiêu Lăng.
Khoảnh khắc ấy, những ký ức chôn sâu trong lòng ta bỗng ùa về.
Khi đó, ta vừa mới chia tay đích tỷ, vất vả cõng Kỳ Nguyễn, từng bước lảo đảo, khó nhọc đưa hắn vào một ngôi miếu hoang, tạm thời có nơi che mưa che gió.
Thức ăn cúng và tiền hương trong miếu, thậm chí lớp vàng trên tượng Phật, đều bị những nạn dân đi ngang bóc lấy mang đi.
Ta giận dữ nói:
“Sao họ có thể bóc cả vàng trên tượng Phật, ông trời sẽ trừng phạt họ.”
Kỳ Nguyễn mỉm cười dịu dàng:
“Sẽ không đâu, khi cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, tín đồ sẽ đến để dát lại vàng cho Phật.
“Thần Phật sẽ không chấp những chuyện nhỏ nhặt này.”
Rồi hắn lại nói: “Cô nương đã cứu tại hạ, Tử Nguyễn không gì báo đáp, nếu có một ngày tại hạ nên người, nhất định sẽ tặng cô nương mười dặm hồng trang, phượng quan hà bội.”
Tử Nguyễn là tên tự của hắn, nghe êm tai như chính tên của hắn, chẳng hề giống kẻ thảo khấu nơi lục lâm.
Ta vô thức lắc đầu: “Không được, ta phải đợi đích tỷ đến đón ta, đích tỷ nói sẽ sớm đến đón ta mà.”
Nhưng ta đã không đợi được đích tỷ.
Cũng chẳng bao giờ đợi được phượng quan hà bội từ Kỳ Nguyễn, chỉ có một tờ sắc phong không chút tình cảm.
Lời hứa của nam nhân khi sa cơ là thứ không thể tin tưởng.
Lúc này, những lời ngọt ngào của hắn cũng chỉ để dỗ ngọt ta cùng chịu khổ với hắn. Giờ hắn chọn ta, vì trước mặt hắn chỉ có ta, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Ta không muốn làm lựa chọn dự phòng của ai, dù là Liên Thảo hay Tĩnh Uyển, ta chỉ có thể là duy nhất, không thể là lựa chọn thay thế.
“Trong lòng tướng quân chỉ có phu nhân Liên, hà tất phải nói những lời dễ nghe này với ta. Ta sẽ không bỏ mặc ngài, nếu sau này ngài thực sự muốn báo đáp, chẳng bằng đem mạng mình trả cho ta?”
Ta nói rất nghiêm túc, nhưng hắn chỉ coi đó là lời bông đùa.