11
Đích tỷ đã được sắc phong, cả nước hân hoan chúc mừng.
Đây là sự kiện vui đầu tiên sau khi Kỳ Nguyễn lên ngôi hoàng đế, dù được tổ chức giản dị, nhưng vẫn rất nhộn nhịp.
Sau khi vết thương ở chân của Chiêu Lăng lành hẳn, chúng ta trở về kinh đô.
Nhìn cảnh dân chúng có cuộc sống ngày một tốt hơn, ta đùa với hắn:
“Tướng quân, các ngài tụ họp ở Bắc địa, tự xưng vương, rốt cuộc là vì điều gì?”
Thế sự xoay vần, quyền lực làm người ta mê muội, có mấy ai giữ được lòng mình?
Ban đầu, hắn chỉ không ưa sự chuyên chế của hoàng đế cũ, nhưng rồi cuối cùng, hắn cũng đi theo con đường đó.
Việc hại dân, hắn chẳng thiếu chuyện nào.
Đếm ngày tháng, đứa cháu ta cũng sắp ra đời rồi.
Gần đây kinh đô rất nhộn nhịp, nhiều dân chúng bày quán, bắt đầu buôn bán nhỏ.
Có lẽ do bão tố trước đây quá lớn, ngay cả một nơi phồn hoa như kinh đô, trên phố vẫn còn không ít kẻ ăn mày. Bọn họ hát rong giữa đám đông:
“Liên nương tử thật giỏi, vào trại địch mà còn nguyên vẹn, vững vàng ngồi lên vị trí phu nhân, chẳng biết đứa bé của Liên nương là con của ai.”
Sắc mặt Chiêu Lăng lập tức biến đổi, bài hát đồng dao này rõ ràng đang nói về đích tỷ, Kỳ Nguyễn, và cả chuyện phong lưu của Chiêu Lăng.
Giữa phố phường, công khai sỉ nhục hoàng hậu đương triều, mà lại chẳng có ai ngăn cản.
Có kẻ muốn mượn cơ hội này để gây chuyện.
Đã nửa năm trôi qua, vết thương của Chiêu Lăng đã hoàn toàn hồi phục, mỗi ngày hắn vẫn luyện kiếm trong sân. Thiên hạ đã định, dẫu hắn có tham vọng tái khởi nghiệp, thì cũng dần dần nguội lạnh.
Nhưng liệu hắn có thể bình thản nhìn người mình yêu, và con mình, bị người đời dè bỉu sao?
Ta từng là quân sư của hắn, Chiêu Lăng nắm chặt chén trà, nhíu mày:
“Quân sư, có cách nào vào được trong cung không? Ta muốn gặp Liên nương, sợ rằng nàng ở trong cung gặp chuyện không may.”
Hậu cung từ xưa vốn là nơi nuốt chửng người sống.
Những lời đồn nhắm thẳng vào hoàng hậu, làm sao mà vô sự được.
Ta nói: “Tướng quân, vết thương ngài chỉ vừa khỏi, Kỳ Nguyễn xem ngài là cái gai trong mắt, ngài vào cung chẳng khác nào tự chui đầu vào miệng hổ, chỉ để gặp phu nhân Liên một lần, không đáng. Hiện giờ điều ngài cần làm nhất chính là nhẫn nhịn và ẩn mình.”
Nhưng nam nhân luôn thích những thứ mà mình không có được.
Ta giúp hắn liên lạc với những cựu thần từng bị Kỳ Nguyễn thu phục.
Sau khi lo liệu xong mọi thứ, Chiêu Lăng nhờ ta giúp hắn cải trang.
“Tĩnh Uyển, sau lần này, chúng ta sẽ rời khỏi kinh đô, không bao giờ trở lại nữa. Hiện tại dân chúng đã an cư lạc nghiệp, có lẽ Kỳ Nguyễn làm đúng.”
Ai thèm đi với ngài chứ?
Ta lườm hắn, đồng thời giúp hắn dán bộ râu giả lên mặt.
Khi cổng cung mở vào ban ngày, chúng ta cải trang thành cha con chở rau vào cung.
Con đường lát đá xanh trong cung thật dài, thật xa, kiếp trước ta đã đi cả đời cũng chẳng đi hết, nhưng lúc này, bước chân lại nhẹ nhàng vô cùng.
Có lẽ là vì phía trước có người ta muốn gặp, có tương lai mà ta có thể nhìn thấy, và có khói lửa nhân gian mà ta hằng mong muốn.
Đích tỷ đã đi hết nửa đời được định sẵn, bước cuối cùng này, ta phải giúp nàng thật tốt, không thể trở thành gánh nặng cho nàng, nếu không đến lúc đó, nàng lại mắng ta mất.
Hoàng hậu đang sống ở điện Tiêu Phòng, cách nhà bếp một đoạn rất xa.
Chiêu Lăng tìm được một bộ quần áo cung nữ cho ta thay, còn hắn thì mặc đồ của thái giám.
Nhưng khí chất của hắn chẳng giống thái giám chút nào, chỉ đành khom lưng xuống.
Chỉ cần giống bảy phần là đủ để lừa gạt người trong cung.
Bên trong hoàng cung và ngoài thành đều giống nhau, tất cả đều cần sửa chữa, các thợ thủ công đã tu bổ suốt hơn nửa năm, mới có được hình dáng của cung điện.
Đi được một đoạn, Chiêu Lăng lại dừng lại để nghiên cứu bản đồ trong tay, sợ đi sai đường.
Từ xa, ta thấy một nữ tử mặc cung trang đỏ thẫm, nàng búi tóc kiểu đuôi ngựa rủ, nét mặt dịu dàng nhìn đứa bé trong lòng.
Tiểu Đào đứng bên cạnh nàng, phe phẩy quạt nan giúp nàng hạ nhiệt.
Mọi thứ dường như chỉ mới xảy ra hôm qua, trải qua bao vòng xoay của số phận, kiếp này tất cả đã khác.
12
Kỳ Nguyễn cầm chiếc trống bỏi, làm dáng như đang dọa đích tỷ từ phía sau.
Chiêu Lăng đứng một bên, các khớp tay nắm chặt đến phát ra tiếng kêu răng rắc. Hắn không cam lòng, dù có thực sự hay không, lời nói và hành động của đích tỷ đã khiến tâm tư của hắn dao động.
Ta lén nhét con dao giấu sẵn vào tay hắn.
“Tướng quân võ nghệ cao cường, chẳng bằng giết tên cẩu hoàng đế kia đi. Đến lúc đó, ngài có thể liên kết với những cựu thần lật đổ Kỳ Nguyễn, rồi giả vờ bắt giữ hoàng hậu, uy hiếp các lão thần của hắn, thiên hạ chẳng phải sẽ nằm trong tay ngài sao?”
Khi ta đang nói, đích tỷ nhẹ nhàng chạm môi lên môi Kỳ Nguyễn.
Chiêu Lăng mắt đỏ rực, không còn giữ được sự kiềm chế và lý trí của một tướng quân.
Ta tiếp tục khơi mào:
“Huống hồ Kỳ Nguyễn là kẻ ham mê sắc dục, mai sau hoàng hậu nhan sắc phai tàn, ai có thể bảo vệ nàng đây?
“Tướng quân, chỉ có ngài mới bảo vệ được Liên nương.”
“Ngài giao nàng cho kẻ khác, thật sự yên tâm sao?”
“Chẳng lẽ ngài vượt ngàn dặm trở về kinh đô, vào cung, chỉ để nhìn Liên nương từ xa thôi sao?”
“Những cựu thần từng bị Kỳ Nguyễn chèn ép, bọn họ đều đang đợi ngài.”
“Chỉ cần đêm nay giết Kỳ Nguyễn trong lặng lẽ, cung cấm đại loạn, chẳng phải đó chính là thời cơ để ngài trỗi dậy sao?”
Chiêu Lăng, vốn đã là kẻ thất bại sa cơ, sao chịu nổi lời khiêu khích này, liền cầm dao từng bước tiến về phía Kỳ Nguyễn.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Kỳ Nguyễn đầy kinh ngạc.
Dù đã từng trải qua nhiều năm chinh chiến, nhưng Kỳ Nguyễn vẫn không sánh được với Chiêu Lăng, vị tướng quân từng trẻ trung dũng mãnh, rất nhanh Kỳ Nguyễn đã bị áp đảo.
Hắn hô to cứu giá, nhưng khắp bốn phía vườn cung chẳng có một ai.
Chỉ có đích tỷ mỉm cười dịu dàng.
Chiêu Lăng một nhát đâm chết Kỳ Nguyễn, hắn chết ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, ta rút dao kề vào cổ Chiêu Lăng.
“Đồ tặc lớn mật, dám hành thích bệ hạ, tội ngươi đáng chết!”
Đích tỷ lập tức hoảng sợ, dung nhan tái nhợt, ngã ngồi xuống đất: “Người đâu, bảo vệ bệ hạ, cứu mạng!”
Trương tiên sinh dẫn người xông vào.
Chiêu Lăng muốn phản kháng, nhưng ta dùng sức, lưỡi dao lập tức rạch qua da thịt hắn.
“Dao đã kề vào cổ, tướng quân chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng, ta không dám động đến ngài sao?”
Ngỡ rằng mười mấy năm ta sống trong quân doanh chỉ là vô ích sao? Trước đây ta chẳng qua là lo lắng cho tính mạng của Tiểu Đào và Lưu thẩm, nay người thân không còn làm vướng bận, ta chỉ việc buông thả.
Có người bảo vệ cho ta, ta chỉ cần như ngày xưa, bắt cá mò tôm, chẳng cần phải lo lắng gì nữa.
Dù có ngu ngốc đến đâu, lúc này Chiêu Lăng cũng nhận ra ta và đích tỷ là một phe, vẻ mặt hắn từ kinh ngạc, chuyển sang không thể tin nổi, cuối cùng chỉ còn lại một nụ cười cay đắng.
Khi bị áp giải đi, Chiêu Lăng vẫn còn tham luyến nhìn đứa bé trong lòng đích tỷ.
Đến lúc này hắn vẫn nghĩ đứa trẻ là của mình.
Ta chỉ muốn cười, và thầm nghĩ, hắn đúng là đáng đời.
Nhân quả tuần hoàn, kiếp này hắn cam tâm tình nguyện gục ngã trong kế sách của ta và đích tỷ, cho đến giây phút cuối cùng bị giam cầm, cũng không thốt ra nửa lời.
Trương tiên sinh dẫn theo thị vệ quỳ trước mặt đích tỷ: “Vi thần cứu giá đến trễ, xin hoàng hậu giáng tội.”
Đích tỷ lau đi vết lệ nơi khóe mắt, đỡ Trương tiên sinh đứng dậy.
“Tiên sinh hãy đứng lên, sau này bản cung và hài nhi còn phải nhờ cậy vào tiên sinh.
“Dù bệ hạ đã đi, nhưng có tiên sinh giữ vững triều cương, bản cung vô cùng an tâm.”
Ta dùng khăn lụa lau sạch vết máu trên chuôi dao, chợt nhận ra ánh mắt của Trương tiên sinh mỗi lần nhìn đích tỷ đều mang theo ba phần kìm nén và nhẫn nhịn. Ta bất giác bật cười, hóa ra là vậy.
Cách để tháo gỡ cục diện này, từ đầu vốn dĩ không phải là Kỳ Nguyễn.
Việc thay đổi triều đại, dựa vào cũng không phải là hắn.
Đích tỷ quả thực thông minh hơn ta rất nhiều.
Còn đứa cháu ngoại nhỏ của ta, sau này chắc chắn sẽ là đứa trẻ thông minh nhất thế gian, khi bắt cá có lẽ ta còn phải nhờ nó nhường cho ta nữa.
Đúng thật, ta lại sắp trở thành người ngốc nghếch nhất trong nhà rồi.
Tháng sau, đích tỷ dẫn ta đi gặp một người.
Thì ra đó là Trần phu nhân, người đã bị chặt tứ chi.
Nàng nói rằng, mạng sống của Trần phu nhân vẫn luôn để dành cho ta.