13
Sang năm thứ hai, cháu ngoại nhỏ của ta chập chững bước những bước đi đầu tiên.
Đích tỷ gọi Trương tiên sinh, dẫn chúng ta cùng ra ngoài dã ngoại.
Nàng may cho ta một bộ y phục mới, cung trang màu nhạt. Nhìn một lúc rồi lại không hài lòng, cuối cùng nàng lấy ra từ hộp hai chiếc trâm ngọc Hòa Điền, giúp ta cài lên tóc.
Lúc đó nàng mới nói: “Đẹp lắm.”
Cháu ngoại nhỏ đứng bên cạnh vỗ tay tán thưởng: “Đẹp, đẹp.”
Ta không quen với mùi hương thoang thoảng từ bộ váy, bất chợt hắt hơi một cái.
Ta nghiêm túc nói: “Đích tỷ, bộ y phục này không tiện để bắt cá, có thể thay ra không?”
Trương tiên sinh nhẹ ho một tiếng, rồi bước vào điện: “Nương nương, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”
Hắn không nói rằng còn mang theo một người.
Bên bờ cỏ xanh mướt, ta xắn tay áo rộng, mò cá dưới sông, mắt bỗng sáng lên, ta giơ con cá lên cao: “Đích tỷ, là cá chép, bữa trưa có thể thêm món rồi!”
Chỉ có cháu ngoại nhỏ đứng bên vỗ tay.
Trương tiên sinh và đích tỷ cùng nhau đi ra xa.
Hắn trói Chiêu Lăng lên khung gỗ ở xa, cùng đích tỷ chơi trò ném phi tiêu.
Chiêu Lăng đã bị cắt lưỡi, bẻ gãy tứ chi.
Hắn ú ớ kêu lên, chỉ một lát sau đã phát ra tiếng rên rỉ.
Đích tỷ vui vẻ ôm lấy Trương tiên sinh: “Ta trúng rồi, trúng rồi.”
(Hoàn)