4
Ta lạnh lùng nhìn Kỳ Nguyễn, vừa thấy hắn, ta liền nghĩ đến đứa con bị đá xuống xe ngựa. Tại sao một kẻ vong ân phụ nghĩa, bạc tình sợ chết như hắn lại được thiên hạ ủng hộ làm tân chủ?
Ta không cam tâm.
Đè nén hàng ngàn suy nghĩ trong lòng, ta quay trở về doanh trại.
Dù rất cẩn thận, nhưng ngay khi đặt chân vào địa phận trại, các trướng xung quanh lập tức đốt lên lửa trại, còn Lưu thẩm thì quỳ trước đại trướng.
Con gái của bà, hạ thân trần trụi, giữa hai chân đầy máu, ánh mắt vô hồn.
Lưu thẩm khóc, ánh mắt nhìn ta mang theo ba phần oán trách.
Bà trách ta vì ra ngoài trại lúc đêm khuya, khiến tướng quân nổi giận, nếu không thì Tiểu Đào đã không phải chịu đựng như vậy.
Chiêu Lăng mặc bộ giáp bạc trắng, ánh mắt lạnh lẽo của hắn dừng trên người ta.
“Quân y vừa đi đâu?
Chẳng lẽ là đi tìm quân Kỳ gia? Muốn bán đứng quân tình của ta?”
Câu sau mang theo sát ý, lập tức có hai binh sĩ giữ chặt lấy ta.
Một trong số đó, ta từng nối xương cho hắn, vậy mà hắn lại vung tay tát mạnh ta ngã xuống đất.
“Nhìn cái gì mà nhìn, xúi quẩy. Thu ánh mắt đó lại, mau trả lời tướng quân cho đàng hoàng.”
Ta chống tay xuống đất, nửa bên mặt rát bỏng, trong lòng dâng lên ba phần chua xót.
Sau đó, ta lấy từ trong ngực ra một tấm bản đồ nhàu nát.
“Tướng quân, tiểu nữ vì đại quân, đơn thân mạo hiểm thâm nhập vào lòng địch, vẽ ra bố trí binh lực của quân Kỳ gia gần đây. Một tấm lòng trung nghĩa, chẳng lẽ chỉ đổi lại kết cục như vậy?”
Ngay sau đó, ta xoay ngọn lửa, để tấm bản đồ lên trên ngọn lửa.
Chỉ cần ta động một chút, tấm bản đồ sẽ lập tức hóa thành tro bụi.
Chiêu Lăng lạnh lùng cười: “Nếu ngươi dám dùng một tấm bản đồ giả để lừa gạt bản tướng, hôm nay những thân nhân của ngươi, một người cũng đừng mong sống sót.”
“Lừa gạt? Tướng quân nghĩ tiểu nữ có tư cách gì để lừa gạt ngài? Tiểu nữ và cả gia đình đều nằm dưới trướng của ngài, chỉ cần đi sai một bước, ngài giết chúng ta dễ như bóp chết một con kiến.”
“Tĩnh Uyển không dám lừa gạt tướng quân, cũng chẳng có tư cách để làm điều đó.”
Bản đồ là đường sống duy nhất của ta. Ta không thể thua, và cũng sẽ không thua.
Sau một hồi đối mặt căng thẳng, Chiêu Lăng tin lời ta.
“Giao bản đồ ra đây, bản tướng sẽ tin ngươi không có lòng phản trắc, từ nay sẽ bảo vệ gia đình ngươi được toàn vẹn.”
“Nhưng giờ điều kiện đã thay đổi, ta không chỉ muốn sống.”
Nếu giao quyền chủ động cho người khác, đưa hết con bài trong tay ra, thì phía trước chỉ có con đường chết.
Nhìn khuôn mặt vô hồn của Tiểu Đào, ta châm lửa đốt tấm bản đồ trong tay.
Đốt đi, vì bao năm theo Kỳ Nguyễn, ta đã thuộc lòng đường hành quân của hắn. Ta sẽ dùng điều này để đổi lấy con đường sống trọn vẹn.
Chiêu Lăng giận dữ đứng phắt dậy khỏi ghế, hắn bóp chặt cổ ta.
“Gan ngươi không nhỏ, dám đàm phán với bản tướng.”
“Tướng quân nói đùa rồi, gan tiểu nữ nhỏ lắm, đặc biệt là rất sợ chết.”
Nghe vậy, hắn gia tăng lực, sắc mặt ta dần dần tím tái.
Trước khi bị ngạt, Chiêu Lăng buông tay, ném ta xuống đất.
“Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?”
Ta lau đi vết máu trên khóe miệng, ho vài tiếng, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Chiêu Lăng.
Ngọc diện tướng quân, La Sát lạnh lùng, hắn chưa bao giờ xem con người là người, càng chưa bao giờ xem nữ nhân là gì ngoài đồ chơi để mua vui.
Đích tỷ, kiếp trước ngươi sống dưới tay Chiêu Lăng, chắc chắn đã rất khó khăn.
Với dung mạo của ngươi, ở trong tay Kỳ Nguyễn, hẳn sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Giây tiếp theo, ta rút thanh bảo kiếm của hắn ra.
Chiêu Lăng không hề động đậy, hắn quá tự tin, ngay cả khi ta cầm đao trong tay, ta vẫn không có khả năng giết hắn, và quả thực ta cũng không định giết hắn.
Ta cầm thanh kiếm, bước đến bên cạnh Lưu thẩm và đưa cho bà.
“Trong thời loạn thế này, bảo toàn mạng sống là điều quan trọng nhất, những thứ khác không quan trọng.”
“Còn nữa, oan có đầu, nợ có chủ, đừng dán ánh mắt oán hận vào ta. Kẻ nào đã hại Tiểu Đào, ngươi hãy cầm lấy thanh kiếm này, tự mình đi báo thù!”
Ta nghiến chặt hai chữ cuối cùng.
Vì một tấm bản đồ phòng thủ, giết một hai tên lính, chuyện này Chiêu Lăng hoàn toàn có thể làm.
Lập tức, ba tên tiểu binh hoảng hốt định bỏ chạy, nhưng chưa đợi Chiêu Lăng lên tiếng, đã có người bắt ba tên súc sinh đó mang ra ngoài.
Lưu thẩm gào lên trong cơn điên cuồng, cầm kiếm, chém ba mươi nhát, từng nhát đâm sâu vào xương, máu của ba tên cầm thú chảy thành dòng trên mặt đất.
5
Sau ngày hôm đó, Chiêu Lăng dựa vào ta như một bản đồ sống, liên tục đánh bại Kỳ Nguyễn, lấy ít thắng nhiều, phá tan quân địch. Năm năm trôi qua, ta từng bước một ngồi lên vị trí quân sư.
Nhưng Kỳ Nguyễn như được thần giúp đỡ, dân chúng đến nương nhờ hắn ngày càng nhiều.
Dù Chiêu Lăng không cam lòng, hắn cũng chỉ có thể rút quân, lui về đóng trại cách hai mươi dặm, ở huyện Nhữ.
Đến mùa đông, trong huyện mổ lợn ăn mừng, nói rằng đã bắt được quân địch, mọi người đều đang chúc mừng.
Khi tấm vải đỏ trên lồng tù bị vén lên, rượu trong tay ta rơi xuống.
Đích tỷ đã bị bắt rồi…
“Sao có thể chứ, đích tỷ với dung mạo gấp bội phần so với phu nhân Trần.”
“Trọng sinh một kiếp, Kỳ Nguyễn nhất định sẽ coi đích tỷ như bảo vật, nâng niu trên tay, sợ nàng tan biến, nàng không nên xuất hiện ở đây.”
Trong yến tiệc, tiếng đàn sáo bất ngờ vang lên, đích tỷ trong lồng sắt bắt đầu nhảy múa, ánh mắt nàng mang theo ba phần bi thương, lơ đễnh nhìn Chiêu Lăng một cái, lại càng làm cho mỹ nhân thêm phần đa tình.
Chiêu Lăng ngây dại, hắn liền ném chén rượu, rút kiếm chém đứt lồng sắt, rồi ôm chặt đích tỷ vào lòng.
Hắn nhẹ nhàng bóp lấy phần thịt mềm bên hông nàng, định cúi xuống hôn. Nhiều tướng lĩnh hiếu kỳ nhìn sang, đích tỷ đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi Chiêu Lăng.
“Tướng quân, ngài giữa nơi đông người làm vậy, sẽ khiến người ta cho rằng ngài đã mất phong độ.”
“Tướng quân Kỳ đối với thiếp lại vô cùng dịu dàng, hắn đối đãi với ai cũng như vậy, chẳng trách khi hắn vung tay lên kêu gọi, đã có vô số thanh niên nguyện theo dưới cờ.”
Chiêu Lăng không bằng Kỳ Nguyễn.
Phải nói rằng, thế cuộc thiên hạ hiện giờ không đứng về phía Chiêu Lăng.
Kỳ Nguyễn thuận thế mà lên, lại tỏ ra nhân từ, ít nhất bề ngoài là như vậy, nên được lòng dân. Còn Chiêu Lăng võ nghệ cao cường, hành sự tàn nhẫn, chưa bao giờ che giấu tham vọng của mình.
Thiên hạ thường thương cảm kẻ yếu, ưa thích khuôn mặt ngọt ngào giấu dao, thích biến chuyện đơn giản thành phức tạp.
Đích tỷ ở trong trướng của Chiêu Lăng đã hơn một tháng, trong khi Kỳ Nguyễn thắng thế liên tục, đánh bại ba tướng phòng thủ, từng bước ép sát huyện Nhữ.
Hắn đóng quân cách huyện Nhữ hai mươi dặm, cho người gửi thư yêu cầu Chiêu Lăng thả đích tỷ về, nếu không hắn sẽ công phá thành. Hiện tại quân của hắn đã gấp ba lần quân của Chiêu Lăng.
Chiêu Lăng không còn hy vọng chiến thắng.
Trong quân doanh, ta là một trong số ít nữ tử, Chiêu Lăng bảo ta khuyên đích tỷ quy hàng, cùng nàng đối phó với Kỳ Nguyễn.
Hắn muốn lợi dụng đích tỷ để ép Kỳ Nguyễn.
Nhưng chưa kịp nói, đích tỷ đã lên tiếng trước.
“Ta có thai rồi.”
“Muội muội, muội đoán xem, đứa con trong bụng ta, là của Kỳ Nguyễn hay của Chiêu Lăng?”
Đích tỷ cười đầy ý tứ, nhẹ nhàng vuốt ve bụng.
“Bất kể là của ai, nó đều là hài nhi của ta, và là sự bảo đảm của chúng ta.”