Ta là thứ nữ của phủ Tướng quốc, khi đất nước lâm nguy, trong lúc chạy trốn, ta chia phần lương khô của mình cho kẻ ăn mày bên đường, trong khi đích tỷ dẫn gia quyến đến nương nhờ tướng quân.
Sau đó, kẻ ăn mày kia khởi nghĩa giành quyền, ta được phong làm hoàng hậu, bậc mẫu nghi thiên hạ.
Còn đích tỷ trở thành kỹ nữ quân doanh, mỗi ngày tiếp đón hàng trăm người, sống không bằng chết.
Tái sinh một kiếp, đích tỷ liền đánh rơi chiếc bánh nướng của ta, đem bánh ngọt tinh xảo đưa cho kẻ ăn mày: “Ăn đi, nếu không đủ thì ở đây còn nữa.”
1
Trên đường chạy trốn, ta thấy kẻ ăn mày bên đường.
Hắn cao bảy thước, nằm bên đường ăn xin, bị đánh gãy chân, cả người thoi thóp.
Giống hệt như kiếp trước.
Sau đó, hắn thuận theo lòng dân mà khởi nghĩa, trở thành một chư hầu.
Sau này, hắn quét sạch thiên hạ, trở thành tân chủ của quốc gia.
Ta theo hắn chịu khổ, sinh con cho hắn, rồi theo lẽ tự nhiên mà trở thành hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.
Ta dừng xe ngựa lại, không ngờ vừa lấy ra chiếc bánh nướng thì đích tỷ đến đánh rơi xuống đất.
Nàng nhanh chóng đi trước ta, đưa bánh ngọt tinh xảo cho kẻ ăn mày: “Ăn đi, nếu không đủ ăn thì ở đây còn nữa.”
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, ta liền biết ngay, đích tỷ cũng đã trọng sinh.
Kiếp trước, đích tỷ nương nhờ tướng quân, mặc dù có được sự an toàn tạm thời. Nhưng vị bạch bào tướng quân kia lại là cầm thú, hắn ngay trước mặt tất cả binh lính ép đè đích tỷ xuống, nghiền nát mọi tôn nghiêm và kiêu hãnh của nàng.
Sau đó, đích tỷ bị ép làm kỹ nữ quân doanh, mỗi ngày có hàng trăm người vào lều, nàng bị hành hạ đến mức không còn nhận ra được nữa.
Nếu đích tỷ không chịu khuất phục, vị tiểu tướng bạch bào ấy sẽ giết một người thân tín của phủ tướng mỗi ngày.
Hắn lấy việc đó làm thú vui, khiến đích tỷ sống không bằng chết.
Đích tỷ cầm lấy chiếc bánh ngọt, vừa đưa tới miệng kẻ ăn mày.
Kẻ ăn mày mở đôi mắt vô hồn, đột nhiên giơ tay, nắm lấy cổ tay đích tỷ.
Đích tỷ đau đớn, chiếc bánh rơi xuống đất.
Kỳ Nguyễn cất tiếng, giọng khàn khàn: “Cứu ta, ta xin ngươi.”
Thật giống như lời nói của kiếp trước.
Chỉ khác rằng, lần trước lời này là dành cho ta.
Kiếp trước, ta từng theo Kỳ Nguyễn trải qua bao phen sinh tử, cuối cùng hắn lại bỏ rơi ta, mang theo tướng sĩ chạy trốn, thậm chí còn đá đứa con của ta xuống xe ngựa khi đang bỏ chạy. Nam nhân như vậy, nếu đích tỷ muốn, thì ta sẽ không tranh giành nữa.
2
Đích tỷ giao cho ta lệnh bài trưởng gia, nàng thay bộ áo vải thô sơ, ở lại chăm sóc kẻ ăn mày.
Kiếp này, nàng muốn ta bảo vệ gia tộc của phủ Tướng.
Phụ mẫu đã sớm bị loạn binh sát hại, nay chỉ còn vài nha hoàn và tùy tùng, là gia nô đời đời của phủ Tướng.
Kiếp trước, đích tỷ nương tựa vào Chiêu Lăng, vậy ta cũng chọn nương nhờ hắn.
Ta đánh xe ngựa, một đường hướng đông mà đi.
Chiêu Lăng ơi Chiêu Lăng, ngươi nhất định phải đợi ta.
Xe ngựa chạy ba ngày, đến phía đông thì lờ mờ thấy bóng doanh trại đóng quân.
Ta bôi một chút tro bếp lên mặt, vốn dĩ ta cũng chẳng xinh đẹp, bằng không kiếp trước Kỳ Nguyễn đã không bỏ rơi ta mà đi không chút do dự.
Nhưng để có thể tiếp cận hắn, ta vẫn phải cải trang đôi chút.
Ta dẫn theo những người già yếu trong phủ Tướng nương nhờ Chiêu Lăng, vừa vào trại, ta liền quỳ xuống đất: “Tướng quân, nay thời loạn lạc, chỉ có ngài mới là chân mệnh thiên tử. Tiểu nữ mang theo gia quyến xin được nương nhờ, mong tướng quân thu nhận.”
Trên đời này chẳng có nam nhân nào không thích mỹ nhân, đáng tiếc, ta không phải.
Chiêu Lăng ra lệnh mang nước sạch đến, ta rửa sạch lớp tro bếp trên mặt, lộ ra làn da màu lúa mì.
Không trắng trẻo, không đẹp.
Chiêu Lăng hứng thú giảm đi đáng kể, lệnh binh sĩ kéo chúng ta ra ngoài chém đầu.
Ngay bên cạnh trướng của hắn, chính là doanh trại thương binh.
Ta vội vã dập đầu: “Tướng quân, ta biết trị bệnh, biết băng bó, xin ngài đừng giết ta, để ta ở đây, nhất định có thể tạo ra giá trị lớn hơn cho ngài.”
Chiêu Lăng cười, liếc nhìn ta một cái: “Ngươi là một tiểu nữ nhi, diện mạo cũng chẳng có gì nổi bật, kéo ra ngoài làm kỹ nữ trong quân, quân lính còn chê ngươi xấu xí, ngươi có thể làm được gì?”
Ta vội vàng chạy đến trại thương binh, một thương binh đang nằm trên giường, đau đớn đến mức nghiến răng nghiến lợi, cẳng chân lộ ra ngoài, bốc lên mùi hôi thối.
Ta liền cướp lấy con dao trong tay quân y: “Giữ chặt hắn lại.”
Mấy tên tiểu binh quả thực bị ta làm cho sợ hãi, liền giữ chặt hắn.
Ta nhìn miếng thịt thối trên chân hắn, mày không hề nhăn, nhanh chóng hơ nóng con dao, rồi cắt bỏ thịt thối, nạo sạch xương, cuối cùng dùng vải buộc lại.
“Yên tâm, chân ngươi giữ được rồi.”
Thương binh kia mồ hôi ướt đẫm trán, nói với ta một câu: “Cảm ơn.”
Có lẽ thấy được giá trị của ta, hoặc chưa từng gặp nữ tử nào điềm tĩnh như vậy, Chiêu Lăng cũng nhẹ nhàng thả lỏng.
“Ngươi tên gì?”
Ta quỳ trên mặt đất, khẽ cong khóe môi: “Tiểu nữ tạ ơn tướng quân thu nhận, tiểu nữ tên là Tĩnh Uyển.”
Thật ra, ta tên là Liên Thảo, giống như cỏ dại cháy mãi không hết, nhổ mãi không tận.
Cái tên Tĩnh Uyển mỹ lệ như vậy, vốn là của đích tỷ.
Ta đội tên của đích tỷ, nhất định sẽ đi một con đường khác biệt so với kiếp trước của nàng.
3
Khắp nơi phân liệt, không ngừng có những đội quân nhỏ đánh vào, rất nhanh đã bị Chiêu Lăng thu phục.
Giữa lúc đó, cũng có dân thường đến nương nhờ Chiêu Lăng.
Những nữ tử có nhan sắc, sẽ ở lại bên cạnh hắn để hầu hạ, kém sắc hơn thì bị phân vào quân doanh làm kỹ nữ.
Chỉ e rằng khắp thiên hạ này không có nữ nhân thứ hai như ta.
Ta đã ở trong quân doanh hai tháng, thực ra là đã mười mấy năm. Việc nạo xương, chữa thương đã quá quen thuộc, tất cả đều nhờ Kỳ Nguyễn của kiếp trước.
Kiếp trước, Kỳ Nguyễn bỏ rơi ta, ta cùng ăn ở với các huynh đệ trong quân, học được những kỹ năng này.
Không ngờ ở kiếp này, nó lại trở thành nền tảng để ta tồn tại.
Họa phúc khó lường, quả thực không lừa ta.
Sau khi băng bó cho thương binh cuối cùng, doanh trại bỗng trở nên hỗn loạn, quân y thu dọn đồ đạc, không quên kéo ta lại.
“Cô nương, mau đưa người nhà trốn đi, quân địch tập kích trại rồi. Lần này có đông người, chính là quân Kỳ gia từ Lĩnh Nam, nhất định phải cẩn thận.”
Quân Kỳ gia?
“Chẳng lẽ đích tỷ đã đến?”
Ta thu lại con dao găm, rồi buộc nó vào chân, sắp xếp cho Tiểu Đào và hai lão bộc khác, sau đó lén lút rời đi.
Trận chiến kéo dài suốt một ngày, quân Kỳ gia đóng quân cách Chiêu Lăng ba dặm.
Ta mặc bộ áo ngắn màu xám, lợi dụng bóng đêm mà len lỏi ra ngoài.
Một đường nương theo rừng núi làm nơi ẩn nấp, ta từ từ tiếp cận đội quân của Kỳ Nguyễn.
Gọi là đội quân, nhưng chẳng qua chỉ là một đám ô hợp do đám thổ phỉ tập hợp lại, thắng nhờ vào số đông, nên tạm thời áp đảo được Chiêu Lăng.
Ta chờ đợi ở lưng chừng núi, đợi đến khi trăng khuất sau mây, từng bước tiến gần đến đại trướng ở trung tâm.
Chưa kịp vào, một bàn tay đã bịt miệng ta lại, kéo ta vào một trướng khác.
Đích tỷ khoác trên mình một chiếc váy mỏng nhẹ nhàng, dù là trong lúc hành quân đánh giặc, dung nhan kiều diễm của nàng vẫn không mất đi nửa phần phong thái.
Ta lờ đi vết bầm tím trên cổ đích tỷ, nói: “Yên tâm, gia quyến phủ Tướng nay vẫn còn sống tốt.
Chỉ là, ta không thể đảm bảo có thể bảo vệ họ cả đời.”
Đích tỷ nghe vậy mới mỉm cười.
Nàng tin vào khả năng của ta, ta thì tin vào nhan sắc của nàng.
Chiêu Lăng không giết người tài, Kỳ Nguyễn không giết mỹ nhân.
Nhớ lại kiếp trước, ngay khi ánh mắt giao nhau, đã hơn ngàn vạn lời nói.
Cho nên, lúc đích tỷ đánh rơi chiếc bánh nướng của ta, ta cũng không trách nàng.
Lúc đi, đích tỷ đưa cho ta một gói mê dược, dung nhan xinh đẹp dưới ánh lửa lại càng thêm rực rỡ.
“Muội muội, kiếp này, chúng ta cùng nhau chơi đùa chết hai tên nam nhân này có được không?”
Sau đó, nàng đá đổ ngọn nến trong trướng.
Nhìn thấy ta chạy ra ngoài, đích tỷ lớn tiếng kêu lên: “Cháy rồi, cháy rồi, cứu mạng!”
Ta nhân lúc hỗn loạn mà bỏ chạy.
Kỳ Nguyễn bừng tỉnh, khoác tạm chiếc áo ngoài, lao vào trong lửa, khi ra ngoài, đích tỷ đã nằm gọn trong vòng tay hắn.
Sắc mặt Kỳ Nguyễn ôn nhu, ánh mắt ấy, cả kiếp trước ta cũng chưa từng có được một khắc.