Lại một lần nữa từ hôn, ta trở thành trò cười của toàn bộ giới tiểu thư quyền quý.
Khắp phố phường, bách tính đều bàn tán, rằng đích nữ nhà họ Tống ba lần định gả mà không thành, cuối cùng trở thành một cô nương lớn tuổi không ai thèm lấy.
May mắn thay, nhờ ơn hoàng ân mênh mông, thánh thượng đích thân ban hôn, chỉ hôn cho ta một vị tiểu hầu gia đang danh chấn kinh thành.
Tiểu hầu gia mọi thứ đều tốt, chỉ là tuổi tác còn nhỏ.
Lòng ta như nước lặng, chẳng hề gợn sóng, đối với chàng, ta chỉ coi như tiểu đệ nhà bên.
Cho đến một ngày, ta chợt động lòng trắc ẩn, cảm thương cho chàng đang độ tuổi tràn trề tinh lực, vậy mà ngày ngày vẫn phải ngủ riêng, thực sự đáng thương.
Vậy nên, ta định tìm cho hắn hai vị mỹ thiếp.
Nào ngờ, hôm ấy chưa kịp định liệu, đã bị tiểu hầu gia với gương mặt hung dữ ép chặt vào tường.
Bàn tay hắn vốn quen cầm kiếm, nay lại lướt nhẹ qua vành tai ta, giọng nói trầm thấp mà nguy hiểm:
“Thực ra, cũng không cần phiền phức như vậy.”