Mà công chúa ngoại quốc chết trên lãnh thổ Đại Tề, nếu xử lý không ổn, thì chớ nói một ngôi vị hoàng đế, thậm chí hai nước giao binh, giang sơn đổi chủ cũng không phải chuyện hoang đường.
Bởi vậy, vào đúng ngày chúng ta thành hôn, Đại hoàng tử chẳng màng gì khác, vội vã triệu Tiêu Thiệu vào cung trong đêm.
Về phần vì sao cuối cùng hai bên không giao chiến, chính là bởi sau khi Tiêu Thiệu đến nơi, cùng một vị cao thủ tra án của Đại Lý Tự, từng bước gỡ rối, cuối cùng phát hiện Tam công chúa kia kỳ thực chết dưới tay chính người mình.
Thế là chuyện đến đây chấm dứt. Đông Lâm Quốc mất đi lý do xuất binh, Đại hoàng tử cũng không còn phải cưới một vị công chúa ngoại bang, đôi bên đều vui vẻ.
Ta nghiền ngẫm hồi lâu, lại cảm thấy có chỗ không đúng.
Nếu Đông Lâm Quốc đã muốn giết chính công chúa của mình, thì vì cớ gì lại phải ra tay ngay trên lãnh thổ Đại Tề? Hai nước vốn đã không hòa hảo, hành động này rốt cuộc có lợi gì cho bọn họ?
Tiêu Thiệu cười nhạt: “Nếu kẻ ám sát kia vốn là mật thám do Bắc Địch cài cắm vào Đông Lâm Quốc thì sao?”
Ta khẽ giật mình, nếu vậy, thì quả thực có lý. Bắc Địch có động cơ làm thế.
Mật thám Bắc Địch, có thể tránh khỏi tầng tầng lớp lớp hộ vệ, thành công giết chết công chúa, khiến hai nước hỗn loạn, lại suýt nữa toàn thân rút lui, đúng là có chút bản lĩnh.
Tiêu Thiệu thở dài: “Nên ta nghĩ, hắn hẳn có nội ứng. Đại hoàng tử thất thế, ai là kẻ được lợi nhất?”
Nhị hoàng tử sao?
Hắn cấu kết với Bắc Địch?
Ta hít một hơi lạnh.
Tiêu Thiệu cười lạnh, giọng điệu nhàn nhạt, nhưng đáy mắt lại lộ ra hàn ý bức người: “Ai biết được, cũng không nhất định là hắn muốn cấu kết, nếu Bắc Địch dùng đao kề cổ bức bách thì sao?”
Chuyện này thực sự quá lớn.
Ta sững sờ đứng yên, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, hồi lâu không thốt nên lời.
Tiêu Thiệu thấy ta cứng đờ, vẻ mặt liền dịu lại, đưa tay ra hiệu ta ngồi xuống.
Ta buông lược, nhìn hắn.
Hắn ngồi trên giường, bảo ta đến đó.
Ta ngẫm nghĩ một lát, rồi rời qua chiếc ghế cạnh bàn, tiếp tục suy tư.
Ta không có bản lĩnh tranh quyền đoạt thế, nhưng trong lời Tiêu Thiệu vừa nói, có một điều ta nghe hiểu, chính là hắn thuộc phe Đại hoàng tử.
Ta chưa từng can dự vào triều chính, trước đây không muốn gả cho Nhị hoàng tử cũng là vì sợ dính líu đến tranh đoạt đế vị. Hai vị hoàng tử tranh ngôi thái tử, nếu thực sự bắt ta phải chọn, thì tư tâm mà nói, ta sẽ chọn Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử và Đại công chúa cùng mẫu thân, đều là con của Tiên hoàng hậu, mà ta cùng Đại công chúa giao tình không tệ.
Hôm nọ Đại công chúa vô tình nhắc đến chuyện Hoàng hậu từng có ý chỉ hôn Tiêu Thiệu, ta tin chắc câu đó là nói cho ta nghe. Nếu không, với thân phận của nàng, tùy tiện bàn luận về Hoàng hậu cùng một nữ tử thần dân, thật sự quá thất thố.
Ta nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn hắn: “Lập trường của chàng, phụ thân ta có biết không?”
“Biết.”
Thế thì không còn gì để nói.
Hóa ra phụ thân ta cũng đã có quyết định từ lâu, hoặc có lẽ ngay khi Nhị hoàng tử muốn cưới ta, phụ thân ta đã có tính toán riêng.
Chuyện đã nói xong, cũng nên tắt đèn đi ngủ.
Chúng ta phân giường mà ngủ, theo lý thì mỗi người một tấm chăn.
Nhưng chuyện phân giường này, lại là lén lút phân giường, để người khác biết được cũng không hay.
Trong rương vốn còn một chiếc chăn dày chưa dùng, trước kia chuẩn bị để phòng đêm lạnh. Giờ đây bị Tiêu Thiệu lấy ra, trải xuống đất.
Hắn đã lót dưới đất, thì trên người chẳng còn gì để đắp.
Trong đêm tối, ta nhìn về phía Tiêu Thiệu mấy lần, cuối cùng nhịn không được mà lên tiếng: “Chàng có lạnh không?”
Tiêu Thiệu đáp: “Không lạnh, địa long cháy rực mà.”
Hắn nhẫn nhịn như vậy, khiến ta càng thêm áy náy. Suy nghĩ một hồi, ta cất giọng: “Một mình ta cũng chẳng cần đến chăn lớn thế này, hay là chia cho chàng một góc?”
Tiêu Thiệu trầm mặc một lúc, sau đó vui vẻ đồng ý.
Vì vậy, ta cuộn người vào góc giường, để chăn rơi xuống nửa bên, phủ lên người hắn.
“Chàng đã đắp được chưa?”
“Đắp rồi.”
Ta vẫn chưa yên tâm, lại hỏi: “Có đủ không?”
Tiêu Thiệu đáp: “Đủ rồi.”
Đừng trách ta không tin hắn, con người này ngay cả đau gãy xương cũng nhịn được, huống hồ là một chút lạnh.
Trời quá tối, ta không nhìn rõ. Nhưng nếu xuống giường đi thắp đèn thì quá phiền phức, không khéo còn giẫm lên người hắn.
Cách duy nhất là phải sờ thử xem.
Ta liền bò ra mép giường, nửa thân trên đổ xuống, cẩn thận dò tay lần mò khắp người hắn.
“A Tỷ…”
“Ừm?”
Giọng Tiêu Thiệu căng chặt: “Xác nhận đủ chưa?”
Ta lập tức đờ người—ta đang làm cái gì vậy?
Tựa như bị điện giật, ta rụt tay về, mặt nóng bừng, cố gắng giữ vẻ điềm nhiên: “Xong rồi, ngủ đi.”
Trong không khí thoang thoảng mùi hương mai trên người hắn, bốn phía tĩnh lặng, chỉ có nhịp tim ta đập dồn dập.
12
Tới dịp tết, trong cung mở yến hội.
Giữa tiệc, không may tay áo ta bị thị nữ rót rượu làm ướt, sợ thất lễ trước thiên nhan, ta vội lui về điện bên cạnh để thay y phục.
Chính điện ca múa huyên náo, nhưng hành lang lại yên tĩnh lạ thường. Một vầng trăng tròn lơ lửng nghiêng nghiêng trên trời, tỏa ánh sáng bàng bạc lạnh lẽo.
Bên ngoài dĩ nhiên không ấm áp như trong điện, ta thay đồ xong, cầm lò sưởi tay, vội vàng quay lại, nhưng vừa rẽ qua một góc liền va phải một bức tường người đen kịt.
Tim ta chợt trầm xuống, lập tức cúi người hành lễ.
Nhị Hoàng tử toàn thân nồng nặc mùi rượu, vừa thấy ta liền nhếch môi cười, nụ cười mang hàm ý khó lường. Hắn vươn tay về phía ta, ta lập tức cảnh giác lùi lại một bước, vì thế bàn tay ấy chỉ sượt qua không trung, chẳng thể chạm đến ta.
Con mồi đã đến tay lại chạy mất, trong mắt hắn lóe lên vẻ nguy hiểm. Hắn chậm rãi cúi xuống, ghé sát bên tai ta, thì thầm: “Sao không đeo đôi bông tai ta tặng nàng? Không thích sao?”
Ta khẽ nghiêng đầu, kéo giãn khoảng cách: “Được điện hạ ban thưởng, chỉ là đôi bông tai ấy quá quý giá, thần nữ phúc bạc, sợ đeo vào làm mất thì không hay, vì vậy đã cất giữ cẩn thận trong phủ.”
“Nàng quả thực khéo ăn nói.”
Nhị Hoàng tử nhếch môi, tiếp tục áp sát: “Phúc bạc cũng chẳng sao, bổn vương chính là người có phúc, nàng gần gũi với ta, tự nhiên sẽ hưởng lây phúc khí.”
Thấy ngón tay hắn sắp chạm vào lọn tóc ta, ta lạnh giọng: “Điện hạ uống say rồi.”
“Bổn vương quả thực có chút say, đứng không vững nữa, phiền nàng gọi hai người tới đỡ ta đi.”
Lời nói là vậy, nhưng chân hắn lại lảo đảo, cả thân mình đổ thẳng về phía ta.
Dọc hành lang lác đác vài thị vệ trực đêm, ai nấy đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chẳng ai dám xen vào. Nhị Hoàng tử làm vậy, chính là đoán chắc ta không dám lớn tiếng kêu cứu.
Ta cân nhắc một hồi, cắn răng quyết định—không những không đỡ hắn, mà còn lùi hẳn hai bước.
Ta không tin hắn dám ngã thật ngay đây.
Vừa mới đứng vững, cánh tay đã bị ai đó kéo mạnh từ phía sau, cả người ta ngã vào một lồng ngực rắn rỏi.
Tiêu Thiệu nửa ôm lấy ta, đáy mắt bùng lên cơn giận, giọng nói lạnh như băng: “Nhị điện hạ, tìm thê tử của ta có chuyện gì?”
Đây là lần đầu tiên từ khi thành hôn, hắn gọi ta là “thê tử”.
Trong tình huống này, ta không những không thấy mất tự nhiên, mà còn cảm thấy an tâm vô cùng.
Hắn đến rồi, tất cả đều ổn rồi.
Hương rượu nồng nặc nơi hành lang bị hương mai trên người Tiêu Thiệu lấn át, khiến không khí xung quanh cũng trở nên thanh mát, dễ chịu hơn.
Nhị Hoàng tử đứng vững thân mình, chau mày nhìn kỹ hắn, rồi cười nhạt: “Ta cứ tưởng là ai, hóa ra là con chó mà lão Đại nuôi, cũng dám đến đây cắn loạn.”
Lời này thật không chút khách khí, khiến bầu không khí xung quanh lập tức đọng lại như băng.
Tiêu Thiệu lạnh lùng nhếch môi, thẳng thừng đối diện với hắn, ý tứ hàm sâu: “Nhị Điện hạ cẩn thận, có đôi khi, chó cắn người chết đấy.”
Không biết vì cớ gì, sau một hồi đối mắt, Nhị Hoàng tử lại dời ánh nhìn đi, như thể có điều kiêng dè.
Tiêu Thiệu hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm lời nào, chỉ một mực che chắn ta rời khỏi nơi đó.
Cả người hắn tràn ngập cơn giận bức bối, đáng lý ra ta nên ngoan ngoãn một chút.
Nhưng… con đường hắn đang đi…
Ta không nhịn được, chọc chọc vào hắn: “Đây là lối ra khỏi cung.”
Tiêu Thiệu đáp gọn: “Chính là muốn đưa nàng xuất cung.”
“Nhưng… cung yến còn chưa kết thúc, chúng ta tự ý rời đi, e rằng không ổn.”
“Thánh thượng tửu lượng kém, đã sớm lui về nghỉ ngơi. Ta thấy nàng đi lâu không về, nên đến tìm.”
Hoàng thượng đã rời đi? Vậy thì không còn gì đáng ngại.
Ta yên tâm theo hắn ra khỏi cung.
Tới cổng cung, Tiêu Thiệu vẫn không chịu buông tay. Ta lặng lẽ nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình, uyển chuyển nhắc nhở: “Sắp lên xe rồi.”
Tiêu Thiệu mím môi, cúi đầu liếc nhìn ta, hàng mi đen nhánh khẽ rung, cơn giận trong mắt dần dịu đi. Giây tiếp theo, hắn đột nhiên cúi người, trực tiếp bế bổng ta lên.
Là muốn ôm ta lên xe?
Ta hốt hoảng, vùng vẫy một chút, nhưng cánh tay đặt ngang dưới đầu gối lập tức siết chặt hơn, như ngư dân kéo lưới, còn ta chính là con cá đang giãy chết.
Ta cười gượng: “Làm vậy mệt lắm, ta tự đi được mà.”
Tiêu Thiệu cúi xuống, giọng trầm thấp: “Ta chẳng có tỷ tỷ nào cả, chỉ có một thê tử thôi.”
Dứt lời, hắn sải bước, hai ba bước đã lên xe.
Thật thảm rồi.
Nhị Hoàng tử à Nhị Hoàng tử…
Ngươi chọc giận hắn làm gì chứ…
Ngồi vững trên xe, bốn bề cũng không còn ai khác, Tiêu Thiệu mới buông ta ra, trầm giọng hỏi: “Hắn đã chạm vào nàng chỗ nào?”
“Chẳng chạm vào đâu cả.”
Tiêu Thiệu không nói gì, chỉ lặng lẽ dùng đôi mắt sâu thẳm quét nhìn ta, từ trán, qua mày mắt, xuống tận cằm rồi dời xuống tiếp, như thể đang xác nhận lời ta nói có đúng hay không.
Ta thấy ánh mắt hắn chậm rãi trượt xuống, gương mặt lập tức nóng bừng, vội khoanh tay trước ngực, quát khẽ: “Chàng nhìn cái gì đấy?”
Tiêu Thiệu giật mình thu lại ánh nhìn, như thể vừa thoát khỏi một cơn mê nào đó, chậm rãi cất giọng: “Nếu hắn chạm vào nàng, ta nhất định—”
“Đã nói là không có rồi.”
Tiêu Thiệu lập tức ngậm miệng.
Không gian trong xe phút chốc trở nên yên tĩnh.
Ta lặng lẽ hít sâu vài hơi, đợi đến khi hơi nóng trên mặt rút bớt, mới dần nhận ra lúc nãy mình phản ứng hơi quá. Tiêu Thiệu cũng chỉ là lo lắng cho ta mà thôi, đâu có ác ý gì. Hắn vì ta mà đứng ra đối đầu Nhị Hoàng tử, vậy mà ta còn quát hắn, cũng thật không phải.
Suy nghĩ một hồi, ta ho nhẹ một tiếng, cất lời: “Hôm nay chàng đã giúp ta, ta phải cảm tạ chàng thật tốt. Chàng có muốn thứ gì không?”
Nghe vậy, Tiêu Thiệu bật cười. Nhưng nụ cười ấy không biết vì sao lại mang theo chút cô tịch.
“Hai thứ ta muốn, một là quốc gia thiên hạ, hai là châu ngọc mỹ nhân.”
“Loại trân bảo nào mà ngươi muốn? Nhà Tống ta cũng có chút quyền thế, ta có thể sai người đi tìm giúp ngươi.”
Tiêu Thiệu trầm mặc nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm như muốn cuốn ta vào đó, yết hầu khẽ động, nhưng lại không thốt một lời.
Ta theo ánh mắt hắn liếc nhìn xuống người mình, vừa vặn lúc ấy, xe ngựa hơi xóc nảy, một tia hỗn loạn trong đầu lập tức bị chẻ đôi, trở nên sáng tỏ.
Chẳng lẽ… trân bảo mà hắn nói… chính là ta?
Lại nghĩ đến ánh mắt hắn khi nãy, từ đầu đến chân đều dán chặt vào ta, mang theo ba phần kìm nén, ba phần khắc chế, còn ba phần lại như ẩn nhẫn khát vọng. Ta nuốt khan một ngụm nước bọt.
Không lẽ… hắn muốn cùng ta đồng sàng?
Ừm… Ừm… Hắn đang độ tuổi tráng kiện, cưới một thê tử, đừng nói chuyện chăn gối, ngay cả tay cũng chưa từng nắm, nếu là ta, có khi cũng phải nhịn đến phát sốt.
Trước đó ta từng định tìm cho hắn vài vị mỹ thiếp, chỉ vì bận lo chuyện cửa hàng, mà hắn lại đi Đông Châu, nên chưa kịp sắp xếp.
Ta âm thầm quyết định, không thể trì hoãn thêm nữa, sáng mai trời vừa sáng liền lập tức đi làm.
13
Đêm nay trời cao trăng sáng.
Ta nằm trên giường, kéo lấy nửa góc chăn, thầm đếm trong đầu còn bao nhiêu ngày nữa mới tới mùa xuân.
Vốn đã bàn bạc từ trước, đợi đến khi trời ấm, hắn sẽ dọn ra ngoài.
Tiêu Thiệu từng có người trong lòng, chỉ là người đó đã gả đi, hắn thất ý trong chuyện tình cảm, vừa vặn lại gặp chỉ hôn của thánh thượng, tự nhiên đem tâm tư chuyển dời sang ta. Chúng ta ngày ngày cùng chung một mái nhà, hắn bối rối, động lòng với ta cũng là điều dễ hiểu.
Hắn tuổi còn trẻ, dễ dao động, nhưng ta thì không thể như vậy. Ta đã nhìn hắn lớn lên, từng ôm hắn, từng cõng hắn, sao có thể cùng hắn… Ừm… cùng hắn chung chăn chung gối.
Ta đếm tới đếm lui, còn nguyên tám ngày nữa, không khỏi có chút tuyệt vọng, khẽ thở dài, rồi lại dịch vào trong một chút.
Trong bóng tối, giọng Tiêu Thiệu vang lên, thanh lãnh trong trẻo: “Không ngủ được?”
Ta vội đáp: “Có phải ta kéo mất chăn của chàng không?”
Tiêu Thiệu nói: “Không có. Nhưng nàng trằn trọc mãi, là đang nghĩ chuyện gì phiền lòng sao?”
Chuyện phiền lòng của ta làm sao có thể nói thẳng ra, đành phải lảng sang chuyện khác: “Ta đang nghĩ… hôm nay Nhị Hoàng tử có vẻ sợ chàng.”
Dựa vào quyền thế của Nhị Hoàng tử, vốn tưởng rằng hắn sẽ giở trò gây khó dễ.
Tiêu Thiệu cười lạnh: “Cây ngay không sợ chết đứng, kẻ làm chuyện xấu mới phải run sợ.”
“Nhị Hoàng tử làm chuyện gì khuất tất sao? Là có liên quan đến Bắc Địch?”
Nhưng lần này, Tiêu Thiệu không trả lời ngay.
Ta nín thở chờ đợi, đợi đến khi cơn buồn ngủ chực kéo đến, rốt cuộc nghe hắn chậm rãi mở lời: “Phụ thân và huynh trưởng ta chết như thế nào, nàng có biết không?”
Cái chết của cha và huynh hắn, đến nay vẫn là một thanh đao lơ lửng trên đầu Tiêu gia.
Một tấm biển “Hầu phủ” đổi lấy vô số mạng người, những người còn lại phải mang theo tấm biển nặng trĩu này mà sống.
Nghe hắn nhắc tới chuyện ấy, dù có buồn ngủ đến đâu, ta cũng lập tức tỉnh táo.
“Cho dù hai huynh của ta còn trẻ, chưa đủ trầm ổn, nhưng phụ thân ta đã bôn ba nơi chiến trường cả đời, sao có thể dễ dàng mất mạng? Ông chưa bao giờ đánh một trận không chuẩn bị. Những năm ta ở Bắc Cương, ngầm điều tra, quả thực cũng tìm ra được một ít manh mối.”
Tiêu Thiệu bật cười hai tiếng, nhưng nụ cười ấy lại run rẩy.
“A Tỷ, nàng đoán xem, ta đã tra ra điều gì?”
“Điều gì?”
“Biên cương có chiến sự, hoàng tử trẻ tuổi muốn lập công, lấy danh nghĩa giám quân đến tiền tuyến là chuyện bình thường. Năm đó, giám quân chính là Nhị Hoàng tử.
“Hắn chủ quan khinh địch, lọt vào bẫy, trở thành tù binh. Hoàng tử bị bắt là chuyện đại sỉ nhục, phụ thân ta nghĩ đến danh dự của hắn, nên chỉ mang theo số ít tâm phúc đi cứu… Phụ thân ta cùng Đại ca đều bỏ mạng trong đó, Nhị ca ta may mắn mang hắn ra được… Nàng đoán xem, sau đó thế nào?”
Ta há hốc miệng, nhưng không thể thốt nổi một lời.
Không thể tin được! Sao có thể như vậy!