Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐỜI NHƯ BÃO GIÔNG Chương 14 Phiên ngoại 2

Chương 14 Phiên ngoại 2

2:56 sáng – 18/08/2024

Đoạn Dự Trạch:

Trước khi muội muội ra đời, ta không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ nhớ rằng trong hai năm đầu, ta không thực sự thích muội ấy cho lắm.

Phụ thân thường xuyên vắng nhà, mẫu thân lại suốt ngày bận rộn quanh quẩn với cái tiểu phấn nộn này.

Lúc đó ta thầm nghĩ, nếu không có muội ấy, mẫu thân sẽ mãi mãi là của riêng ta.

Nhưng khi Tiêu Tiêu dùng đôi tay mũm mĩm nhỏ bé nắm chặt ngón tay cái của ta, dường như nơi mềm mại nhất trong lòng ta đã bị đánh trúng.

Ừ, tiểu phấn nộn này cũng khá đáng yêu đấy chứ.

Khi Tiêu Tiêu học được cách đi, muội ấy bắt đầu cả ngày lẽo đẽo theo ta như một con vịt con, với hai cái chân nhỏ ngắn cũn cỡn, lắc lư đằng sau, miệng thì gọi không ngừng “ca ca”, “ca ca”.

Ta dẫn Tiêu Tiêu thả diều, đánh trận tuyết, nhìn muội ấy ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đứng dưới gốc cây đào nở hoa, ta bỗng thấy rằng, có một muội muội cũng không tệ lắm.

Thế nhưng, càng lớn lên, muội ấy càng trở nên phiền phức, luôn thích tranh giành mọi thứ với ta.

Tiêu Tiêu luôn phàn nàn rằng phụ mẫu thiên vị ta, nhưng ta lại chẳng thấy vậy chút nào. Ngược lại, ta thường nghe người lớn nói về chuyện nam trọng nữ khinh, càng khiến ta cảm thấy muội ấy không hiểu chuyện.

Rõ ràng ta mới là đích tử duy nhất của phủ tướng quân, còn muội ấy chỉ là một cô nương sớm muộn cũng phải xuất giá, sao lại có tư cách tranh giành với ta?

Vì thế, ta bắt đầu cố tình đối nghịch với Tiêu Tiêu, đôi khi trêu chọc muội ấy đến mức quá đáng, khiến muội ấy sụt sịt khóc chạy đi. Nhưng sáng hôm sau, muội ấy vẫn sẽ đem mắt sưng đỏ vì khóc mà đến gọi ta dậy.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ của Tiêu Tiêu, tim ta bỗng nhiên đau nhói, đau đến mức ta chợt tỉnh ngộ.

Nam trọng nữ khinh gì chứ, ta chỉ biết rằng ta yêu thương muội muội, Tiêu Tiêu là muội muội của ta, là người mà ta nên dùng cả tính mạng để bảo vệ.

Nhưng khi ta hiểu ra điều đó thì đã quá muộn.

Ta mãi mãi không thể quên được buổi chiều mùa thu năm ta chín tuổi.

Quân lính trang bị đầy đủ, sát khí ngút trời xông vào nhà, muội muội đã biến mất.

Mẫu thân hoảng loạn mặc cho ta bộ y phục của muội muội. Y phục quá nhỏ, bó chặt khiến ta không thể giơ tay lên được.

“Vậy còn Tiêu Tiêu đâu?” ta hỏi.

Mẫu thân đỏ mắt nói với ta.

“A Trạch, mạng của con là Tiêu Tiêu đổi lấy, nhất định phải sống thật tốt.”

Ta cúi xuống nhìn chiếc váy trên người, vẫn còn phảng phất mùi hương của muội muội, bỗng chốc ta ngẩn ngơ.

Quân lính đạp tung cổng sân, mẫu thân rút phắt thanh đoản kiếm treo trên tường, mạnh mẽ đẩy ta ra khỏi phòng.

Ta thấy một vệt máu tươi bắn lên màn cửa sổ, sau đó, hai tên lính kéo xác của mẫu thân ra ngoài, đôi mắt không khép của người như vẫn đang nhìn ta.

Trên đường bị áp giải đến giáo phường, có người lén cướp ta đi, đưa đến quân doanh Trấn Bắc.

Lúc đó, ta mới nhận ra rằng mình đã không còn nhà nữa, phụ mẫu và muội muội đều đã chết, trên đời này chỉ còn lại một mình ta.

Ta ẩn danh, trở thành một binh sĩ dưới trướng của Lý tướng quân.

Mười năm chinh chiến sa trường, dài đằng đẵng như vô tận, ta không nhớ nổi đã bao nhiêu lần bị thương khắp người, bao nhiêu lần thoát chết.

Trong những lúc khó khăn nhất, ta luôn nhớ rằng mạng sống này là do Tiêu Tiêu cho, dù có khó khăn đến đâu cũng phải sống, chờ đến ngày có thể báo thù.

Cuối cùng, vào một buổi sáng đầu thu, tin tức từ Trường An truyền đến, biểu đệ Tề Dịch lên ngôi, gia tộc Đoạn cuối cùng cũng được giải oan.

Quân ta nhận được mật chiếu của Tề Dịch, Lý tướng quân là thuộc hạ trung thành nhất của phụ thân, là một trong số ít người mà Tề Dịch có thể tin tưởng.

Sau khi đánh bại Hung Nô, bọn ta cuối cùng đã có lý do để tiến quân về Trường An.

Tháng ba xuân về, trong làn gió ấm áp lại tràn ngập mùi máu tanh không đúng thời điểm.

Ta không ngờ sẽ gặp lại Tiê Tiêu theo cách này.

Khi nhìn thấy vết bớt màu đỏ quen thuộc dưới xương quai xanh của muội ấy, niềm vui và nỗi buồn quá mãnh liệt đã ngay lập tức làm ta mất đi lý trí.

Tiêu Tiêu của ta, muội ấy vẫn còn sống.

Mười năm, đã khiến muội ấy trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, cũng khiến ta hiểu rõ nợ nần của mình.

Ông trời không bạc đãi ta, trả lại Tiêu Tiêu cho ta.

Ta tự nhủ rằng, mạng sống mà ta nợ muội ấy, sẽ dùng cả đời này để trả.

Nhưng ngay giây tiếp theo, muội muội của ta đã mặt mày tái nhợt, ngã vào lòng ta.

Tiêu Tiêu lần lượt kể lại những món nợ nhỏ nhặt mà ta còn thiếu khi còn nhỏ. Nha đầu này nhớ cũng dai thật, những chuyện vụn vặt ấy ta đã quên từ lâu, nhưng muội ấy lại nhớ rõ ràng từng chút một.

Miệng Tiêu Tiêu rỉ máu, cầu xin ta tha mạng cho Tề Dận,uội ấy muốn đổi mạng cho tên nam nhân khác, giống như đã từng đổi mạng cho ta khi xưa.

Ta đồng ý, bởi vì đó là món nợ ta phải trả cho muội ấy.

Ta trơ mắt nhìn Tiêu Tiêu chết trong vòng tay mình, sau mười năm xa cách, cũng không cho ta cơ hội để bù đắp chút nào.

Có được rồi mất đi, muốn trả nhưng không kịp, nỗi buồn lớn nhất trên đời, không gì hơn thế.

Thuộc hạ đến báo rằng ở cổng Tuyên Đức có một nam nhân khả nghi đang vác một nữ từ nhìn như nam nhân ra khỏi thành, ta vẫy tay thả họ đi.

Ta theo Bùi Diễn đi dọc con đường Vĩnh Hạnh đầy xác chết, trong gian phòng Tiêu Tiêu đã ở, ta mở một chiếc hộp nhỏ.

Bên trong là một chiếc đèn thỏ làm thô kệch, trên đó còn có vết băng keo dán lại, như thể sau khi bị vỡ đã được người ta cẩn thận từng chút một ghép lại.

Bùi Diễn ôm chiếc đèn thỏ đó mà bật khóc nức nở, ta ngồi ngoài cửa đợi hắn cả đêm, tiếng khóc thê lương trong gió đêm nghe đến não lòng.

Đến canh năm hắn cuối cùng cũng ra ngoài, mặt mày xám xịt, râu ria mọc đầy, suốt ba ngày không nói một lời.

Ta đưa Tiêu Tiêu trở về nhà, chôn cất cùng phụ mẫu trong sân nhà lúc nhỏ, lại trồng một cây đào mới trên mộ nàng, đặt lên đó một chiếc đèn đầu hổ, một chiếc chong chóng tre và mười tám miếng bánh đào mật.

Truyện dịch của Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó !

Bùi Diễn bù đắp cho ta tất cả những gì hắn còn thiếu Tiêu Tiêu, Lý tướng quân trở thành Thái úy, còn ta trở thành vị đại tướng quân trẻ tuổi nhất, có thể tự do ra vào cấm cung.

Khi không có ai xung quanh, Bùi Diễn gọi ta là đại ca, ta thay Tiêu Tiêu trở thành người thân nhất của hắn.

Mười năm qua, ta tuân thủ quy tắc mà lấy thê tử sinh con, trong khi hắn lại đi khắp nơi tìm kiếm hết cô nương này đến cô nương khác giống Tiêu Tiêu.

Một ngày nọ, ta đến điện Càn Dương để bẩm báo việc quân, một phi tần khóc nức nở đẩy cửa đi ra.

Ta thấy Bùi Diễn ngồi suy sụp ở giữa điện trống trải, ánh mắt đờ đẫn, lẩm bẩm tự nói.

“Không giống, một chút cũng không giống, Tiêu Tiêu vẫn là Tiêu Tiêu.”

Ta không nói được lời nào để an ủi hắn, bản thân ta nào có ngày nào ngừng nhớ về muội ấy đâu.

Bùi Diễn chưa đầy ba mươi, nhưng hốc mắt đã sâu, tóc mai đã bạc, thường xuyên thất thần, ngay cả kỳ thi đình của tam giáp khoa mới cũng không dự.

Trạng nguyên năm nay tên là Tiêu Dũ, trước khi chính thức nhậm chức, theo lệ đến điện Càn Dương yết kiến hoàng đế.

Ta đứng bên cạnh Bùi Diễn, nhìn trạng nguyên trẻ tuổi tuấn tú ngẩng cao đầu bước tới, phong thái ấy không giống người xuất thân hàn môn.

Hắn đứng vững ở xa rồi cúi chào, nhưng không quỳ xuống, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Bùi Diễn, trầm giọng nói.

“A Diễn, lâu rồi không gặp.”

Đôi mắt vẩn đục của Bùi Diễn đột nhiên sáng đến đáng sợ, từ sau bàn làm việc bật dậy lao tới trước.

“Bùi Trạm! Là ngươi! Ngươi còn dám trở về? Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”

Nam nhân dưới bậc thang mỉm cười.

“A Diễn, mười năm rồi, chẳng lẽ ngươi chẳng tiến bộ chút nào, vẫn chỉ biết giết người thôi sao? Ngươi yên tâm, ta không hứng thú với ngôi vị hoàng đế của ngươi.”

Hắn cay đắng lắc đầu, thở dài, mắt trầm xuống, hạ mi.

“Chỉ là ta đã hứa với Tiêu Tiêu, sẽ làm cho Đại Chu giàu mạnh, ngươi làm chưa đủ tốt, ta đến giúp ngươi.”

Tiêu Dũ, Đoạn Dự Tiêu, thì ra là vậy.

Đây chính là người mà Tiêu Tiêu đã dùng mạng mình để đổi, hắn giỏi hơn ta.

Bùi Trạm dưới cái tên Tiêu Dũ từng bước lên đến chức tể tướng, nhưng suốt đời không lập thê.

Hai mươi năm sau, Đại Chu chính trị thông suốt, bốn bể thái bình.

Năm Tuyên Hòa thứ mười, Bùi Diễn băng hà, tân đế đăng cơ.

Vào một ngày tháng Ba, Bùi Trạm đến tìm ta, nói rằng.

“Đoạn huynh, chúng ta nên rời đi thôi.”

Ta hiểu ngay, ánh mắt tân đế nhìn chúng ta đã bắt đầu lộ ra sự e dè, là lúc phải rút lui trước khi quá muộn.

Thế là, ta và Bùi Trạm cùng từ quan về quê, ta đưa hắn đến khu vườn nơi chôn cất Tiêu Tiêu.

Cây đào mà ta trồng năm xưa giờ đã tỏa bóng mát rợp trời, hoa nở rộ tựa như những đám mây.

Hắn mỉm cười vuốt ve mộ phần trong làn mưa hoa rơi tán loạn, giọng nói ấm áp như làn gió xuân tháng Ba.

“Tiêu Tiêu, việc muội nhờ ta đã hoàn thành rồi.”

Ba năm sau, hắn qua đời dưới gốc cây đào ấy, ta chôn cất hắn bên cạnh Tiêu Tiêu.

Lại nhiều năm trôi qua, cuối cùng ta cũng già yếu, mắt mờ không thấy rõ nữa.

Trong cơn mưa hoa đào phấp phới của mùa xuân, ta như nhìn thấy Tiêu Tiêu lúc bảy tuổi đang đứng dưới gốc cây, mỉm cười với ta.

Ta cũng đã trở lại thành đứa trẻ chín tuổi, đưa tay về phía muội ấy.

Trong làn gió xuân của một năm mới, ta cuối cùng cũng lại ôm muội muội của ta vào lòng một lần nữa.

(Hoàn)