Hầu gia và phu nhân thanh mai trúc mã, phu thê tình thâm, hứa nguyện một đời một kiếp một đôi người, khiến thế nhân không khỏi ngưỡng mộ, kinh thán.
Mà ta, chỉ là một thị thiếp được bán vào phủ để chuyên lo việc sinh nở, tự nhiên phải chịu đủ ánh mắt khinh rẻ, bị người đời ghét bỏ.
Nhưng, dần dần, số lần Hầu gia đến viện của phu nhân ngày một ít, mà gọi ta hầu hạ ngày một nhiều.
Hai năm, hai đứa con, hắn càng thêm yêu chiều ta không rời, khen ngợi ta ngọt ngào đáng yêu, dịu dàng như nước.
Hừ, chẳng lẽ hắn chưa từng nghe câu: “Dao mềm, nhát nào cũng cắt người đoạt mệnh” hay sao?