Tiếng sấm rền vang.
Ta điều động cấm quân và Vũ Lâm Vệ, đêm khuya xông vào hoàng cung, phá tan sự sắp đặt của Vệ Hoài Sở.
Máu từ vạt váy nhỏ xuống, kéo dài suốt dọc đường.
Ngay cả khi bị bao vây, Vệ Hoài Sở vẫn không thể tin nổi. Ông ta vẫn còn ngồi trên long ỷ, mơ giấc mộng đăng cơ sau khi giết hết những kẻ chống đối.
Thanh Tiêu dẫn người lập tức đi tìm thái tử và Lục Lương Ti. Ta từng bước từng bước tiến lại gần, nhìn thấy những xác chết trên mặt đất.
Hoàng đế quỳ gục xuống, thanh kiếm trong tay miễn cưỡng giữ thân xác ngài khỏi ngã, một mũi tên cắm sâu vào ngực. Mũi tên lạnh lùng xuyên qua ngực hoàng hậu nương nương năm đó, nay cũng tương tự mà xuyên thấu trái tim ngài.
Vệ Hoài Sở thở hổn hển, nhìn ta với ánh mắt âm u:
“Không ngờ, cuối cùng lại thua dưới tay ngươi.”
Ta không nói gì, ông ta theo ánh mắt của ta nhìn thấy xác hoàng đế, cười ngông cuồng.
“Rõ ràng là kẻ bạc tình, đến lúc chết vẫn còn ra vẻ nghĩa tình, thà chết để bảo vệ thái tử và Lục Lương Ti thoát thân, thật là—” giọng ông ta đột nhiên lạnh lùng – “ngu ngốc không thể tả!”
Tiếng gió xa xôi truyền đến, ta cúi đầu nhìn vào gương mặt của ông ta.
Thật đáng ghê tởm.
“Ahhhhhh—”
Ta từ từ rút thanh kiếm đâm sâu vào tay ông ta, nhìn ông ta lăn lộn, kêu thảm thiết. Con búp bê đất sét bị ta ném xuống đất, vỡ thành từng mảnh vụn. Ta nắm chặt binh phù, lòng dẫu đã giải hết oán hận, nhưng lại đỏ hoe mắt.
Mẫu thân ta từng nói, bà là một người ngốc nghếch, chạy không thoát, tránh không được, nên chỉ có thể tự tận để giải thoát. Nhưng bà đã liều mình giấu binh phù vào con búp bê nhỏ ấy, khéo léo lợi dụng chút áy náy nhỏ nhoi của Vệ Hoài Sở, lừa gạt ông ta cả đời.
Bà là một nữ nhân rất dũng cảm.
Mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán Vệ Hoài Sở, mắt ông ta trợn trừng nhìn những mảnh vỡ dưới đất. Khi thấy món đồ ấy, ông ta cuối cùng cũng hiểu được thứ mà ông ta tìm kiếm bấy lâu nay đã giấu ở đâu.
“Ta lại bị một người phụ nữ ngốc nghếch lừa gạt suốt từng ấy năm!”
Ta nhìn ông ta lạnh lùng, nâng kiếm lên.
“Vệ Từ, lão hoàng đế hôm nay vì lợi ích mà không màng đến mạng sống của tiên hoàng hậu, rồi con trai của ngài ấy cũng sẽ đối xử với ngươi như thế!”
Ông ta gào lên, dùng những lời độc địa nhất để nguyền rủa ta, giọng khàn đặc.
“Ngươi giết huynh diệt phụ, ta nguyền rủa ngươi suốt đời sở cầu đều thành tro tàn, bị mọi người ruồng bỏ, không thể siêu sinh!”
Thanh kiếm trong tay ta cắt ngang cổ họng ông ta, máu phun trào, bắn lên người ta. Ta bỗng thấy kiệt sức, thanh kiếm “keng” một tiếng rơi xuống đất. Nhưng từ cửa có người cứng ngắc gọi tên ta.
“A Từ…”
Là Lục Lương Ti.
Ta giật mình quay lại.
Nàng mặt mày trắng bệch, ngón tay bấu chặt vào khung cửa đến chảy máu, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Thì ra, là hoàng đế hại chết mẫu thân sao?”
Thái tử thân hình tiều tụy, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Lục Lương Ti đã sinh non.
Nàng mang thai đã chín tháng, cũng gần đến kỳ sinh, lẽ ra không có vấn đề gì, nhưng lại nghe phải một tin tức khiến nàng đau đớn tột cùng.
Ta nắm tay nàng, mồ hôi lạnh thấm ướt ngón tay, không rõ là của nàng hay của ta.
Nữ y đỡ đẻ mồ hôi đầy đầu, từng chậu máu được đưa ra, từng bát canh sâm giữ mạng được đút cho nàng, nhưng sắc mặt Lục Lương Ti ngày càng tái nhợt, gần như trong suốt dưới ánh chớp.
Nàng nắm chặt tay ta, bóp đến bầm tím. Nàng nói chuyện ngắt quãng, khiến ta nhớ đến giọng điệu của hoàng hậu khi ra đi.
Rõ ràng chưa vào mùa đông, nhưng ta lại thấy trong lòng trào lên một cảm giác lạnh lẽo.
“Ta không thích Đông Cung.”
Lục Lương Ti đau đến gần như mất đi ý thức, áp mặt vào mu bàn tay ta như khi ngủ, nhưng nước mắt nàng lại nóng bỏng. Tiếng kêu đau đớn từng hồi, thái tử hoảng loạn đợi bên ngoài. Ta ôm nàng, trong mắt chỉ toàn là máu đỏ.
……
Khi đứa bé ra đời, tiếng khóc yếu ớt —– Là một nhóc con gầy yếu.
Cánh cửa bị đẩy mạnh mở ra, không ai ngăn được, thái tử lao vào. Chàng khóc đến không nói thành lời, đôi tay run rẩy cầu xin nàng mở mắt, nhưng Lục Lương Ti vẫn không nhìn chàng lấy một lần.
Nàng vuốt ve khuôn mặt nhăn nheo của đứa bé, giọng nói càng lúc càng nhỏ, cho đến khi im lặng.
“Họ đều gọi ta là Lục Lương Ti, nhưng ta gần như đã quên tên mình là gì.
Ta nhớ nhà, ta nhớ mẫu thân…”
Trăng quê hương sáng hơn.
Nàng và hoàng hậu nương nương giống nhau, họ chỉ muốn về nhà.
Trong hoàng cung ăn thịt người này, không thể nhìn thấy ánh trăng.
Cuối cùng, Lục Lương Ti qua đời.
08
Sau khi thái tử lên ngôi, triều đình không còn biến động.
Hai gia tộc Đỗ, Vệ bị nhổ tận gốc, tất cả kẻ tham gia đều chôn thân cùng họ. Cựu quý tộc triệt để trở thành những con kiến dưới quyền hoàng đế.
Ta nắm trong tay Hắc Vũ vệ, trong cơn phản loạn đã tiêu diệt tặc Vệ, không ai dám đả động đến xuất thân của ta. Hoàng đế phong ta làm hoàng hậu, nhận con của Lục Lương Ti làm con ta, chưa đầy tháng đã phong cậu bé làm thái tử, vô cùng tôn quý, Lục Lương Ti được truy phong là Nguyên Hậu.
Có người cố ý nhắc chuyện này trước mặt ta, muốn lấy lòng tỏ vẻ thân cận. Ta mỉm cười đặt đồ xuống, trước mặt các tần phi, không chút giấu giếm mà nói với họ:
“Nguyên Hậu đã cùng bệ hạ vào sinh ra tử từ thuở hàn vi, tuy không phải xuất thân quý nữ, nhưng là một anh tài. Bổn cung yêu quý nàng vô cùng.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, từ đó không ai nhắc đến nữa.
Dưới hoàng đế có hai con gái và một con trai, về sau nhiều năm vẫn không có thêm con nối dõi. Triều thần thúc giục nhiều, nhưng trong hậu cung không có ai mang thai. May mắn thay, tiểu thái tử lớn lên khôi ngô, từ nhỏ đã được đại nho khai tâm, rất thông minh và hiểu chuyện. Triều thần cũng không nói gì thêm, dốc hết sức nuôi dưỡng thái tử.
Tên của tiểu thái tử do bệ hạ đặt, gọi là Tiêu Kiến Nguyệt.
Cậu bé giống Lục tỷ tỷ đến kinh ngạc, mỗi khi nhìn thấy ta đều cười gọi “mẫu hậu,” thường khiến ta ngỡ ngàng như thấy bóng dáng Lục tỷ tỷ gọi ta là A Từ năm nào.
Ta không bao giờ né tránh việc nhắc đến Lục tỷ tỷ trước mặt cậu. Bệ hạ đôi lúc có ý kiến, nhưng đều bị ta chặn lại:
“Chàng không dám nhắc đến vì hổ thẹn với Lục tỷ tỷ, hay là sợ Kiến Nguyệt sẽ hận chàng?”
Chàng chỉ cười bất lực, nói cũng có lỗi với ta, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
…….
Năm thái tử mười bốn tuổi, sức khỏe của bệ hạ giảm sút.
Các đại thần phụ chính và thái tử quỳ cạnh bên, ta tận mắt thấy chàng viết thánh chỉ truyền ngôi cho thái tử, rồi khó nhọc vẫy tay cho mọi người lui, chỉ giữ lại mình ta. Tiểu thái tử có chút muốn khóc, được ta an ủi mà rời đi trước.
Hoàng đế nằm trên giường, đã không còn dáng vẻ uy phong ngày xưa, bệnh tình đã trở nặng.
“Sau khi Tình Phương đi, trẫm bệnh nặng một trận. Những ngày ấy, nàng không rời trẫm nửa bước, cũng chăm sóc Kiến Nguyệt, mỗi lần sắc thuốc đều tự tay làm, không nhờ ai.”
Ta giả vờ không hiểu:
“Thần thiếp là hoàng hậu, đó là bổn phận của thần thiếp.”
Chàng thở dài:
“Trẫm biết đó là nàng.”
Từ khi Kiến Nguyệt ra đời, chàng không còn đứa con nào khác.
Ta lạnh lùng lướt qua gương mặt hốc hác của chàng, không nói gì. Dù có lời hứa nào, cũng không bằng sự thật rõ ràng trước mắt.
Kiến Nguyệt là con của Lục tỷ tỷ, cũng chính là con ta, ta không thể để nó sống trong những lời hứa hão huyền của một nam nhân được.
“A Từ, ta có lỗi với nàng, cũng có lỗi với Tình Phương.”
Chàng rơi một giọt nước mắt, nhắm mắt lại.
Hoàng đế băng hà, truyền ngôi cho thái tử Tiêu Kiến Nguyệt.
Ba năm sau, các đại thần phụ chính và thái hậu trao lại quyền hành, vị thiên tử trẻ tuổi tự mình chấp chính.
Thiên hạ thái bình.