Năm xưa nàng ta cấu kết với Vệ Hoài Sở và Giang thượng cung hại chết đứa trẻ của người khác, liệu nàng ta có nghĩ tới cũng sẽ có ngày hôm nay không?
Ta và thái tử không thể động đến nàng, đã phải nhẫn nhịn bao nhiêu năm nay. Hôm nay, chính nàng ta tự dâng mạng mình vào tay ta.
“Đỗ tài nhân ám sát ta tại bãi săn, ý đồ phản nghịch, vì sợ tội mà tự sát.”
Ta lùi lại một bước, nhìn sang đám thị vệ phía sau, bình tĩnh hỏi:
“Nghe rõ chưa?”
“…Rõ.”
Đỗ tài nhân trợn to mắt, đầy kinh hoàng, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị người bịt kín miệng, nàng ta bị treo cổ trong lều trại.
Một xác hai mạng.
Thanh Tiêu im lặng không nói, nàng hầu hạ ta lau sạch tay.
Vừa bước ra khỏi trướng, một bóng đen rơi xuống trước mặt. Thái tử mặt trắng bệch, chàng nhìn về phía sau một cái, con ngươi co lại dữ dội.
“Vệ Từ, ngươi…”
Ta ném chiếc khăn, mỉm cười.
Chàng như thể lần đầu tiên nhìn thấy ta, có lẽ vì trên mặt ta vẫn còn dính máu chưa kịp lau sạch. Ta tốt bụng nhắc nhở chàng:
“Điện hạ, một oán đổi một oán.”
Năm xưa, đứa bé Yến Hồi oan uổng chết đi là con của chàng, chàng cảm thấy đứa bé trong bụng Đỗ tài nhân cũng vô tội. Nhưng trên đời này, đâu có chuyện trọn vẹn đôi đường.
Giết người đền mạng, chưa từng có lý lẽ nào khác.
Toàn thân thái tử run lên, ta không để ý đến chàng nữa.
06
Nhà họ Đỗ bị quy vào tội mưu phản, cả gia tộc bị xử trảm.
Nghe nói Vệ Hoài Sở dẫn binh vào bãi săn, vốn phải chịu tội, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại trở thành công thần cứu giá. Trái lại, nhà họ Đỗ bị ông ta phản công một nước, giẫm đạp dưới chân.
Máu tanh vẫn chưa tan khỏi bãi săn, ta đứng lặng bên ngoài lều của hoàng đế.
Hoàng hậu nương nương không còn nữa.
Thì ra ngọn lửa lớn mà chúng ta thấy là do thích khách ám sát không thành, bất chấp mưu phản giết vua, hỗn loạn mà gây ra đám cháy núi. Bà không biết kế hoạch của người bên gối và con trai mình, chỉ biết mũi tên kia nhắm thẳng vào hoàng đế nên đã lấy thân mình ra chắn. Cuối cùng, mũi tên đã xuyên qua ngực của hoàng hậu nương nương.
Vị cửu ngũ chí tôn cao quý nhất trời đất cúi gối quỳ nửa trước mặt bà, mắt đỏ hoe, dường như sắp rơi lệ. Ngài vuốt nhẹ mái tóc ướt lệ của bà, giọng khàn khàn, hối hận vô cùng.
“Là ta không nên đem Tình Phương ra mạo hiểm, là ta không nên giấu nàng, Đông Châu.”
Thì ra hoàng hậu nương nương tên là Đông Châu.
Tiếng khóc không ngừng vang lên quanh đó, bà đưa ánh mắt đỏ rực nhìn qua con trai, phu quân của mình, cuối cùng chỉ nhắm mắt lại một cách nhợt nhạt.
Rõ ràng năm xưa ở quê nhà, họ là một gia đình nói chuyện không dứt, thân thiết vô cùng. Vậy mà chỉ mới năm năm, đế hậu chia lìa, thái tử bạc tình.
Bà ngẩn ngơ nhìn ánh chiều tà đỏ như lửa ngoài kia, cố gắng mỉm cười một chút.
Bà nói, ta muốn về nhà.
Lá phong ở quê nhà, cuối cùng hoàng hậu nương nương đã lỗi hẹn với ta.
Đêm đó, hai người tôn quý nhất thế gian đau thấu tâm can.
Hoàng hậu nương nương qua đời, toàn thành mặc đồ trắng để tang.
Lục Lương Ti bị động thai, cần tĩnh dưỡng, nàng không đòi canh linh, chỉ bình thản đến nhìn hoàng hậu nương nương lần cuối, dường như nàng bỗng trở nên ôn hòa trong một đêm, không hỏi về cái chết của Đỗ tài nhân, cũng không hỏi ai là người giết nàng.
——-
Dưới gối thái tử đã có hai con gái, nhưng về sau không còn ai mang thai nữa. Chàng thường đến thăm, nhưng Lục Lương Ti phản ứng rất lạnh nhạt. Lâu dần, chàng cũng rất ít khi bước vào đây, vì vậy, ta cứ lặng lẽ ở Đông Cung mà bầu bạn cùng nàng.
………
Lần mang thai này rất ổn định, cho đến tháng thứ chín, sức khỏe của Lục Lương Ti vẫn tốt.
Hậu cung không thể một ngày không có chủ, đến mùa hè năm sau, Vệ Hoài Sở liên kết với các đại thần trong triều dâng tấu. Họ ủng hộ Lâm quý phi, chính là nữ nhân từ phủ Hầu tước Trường Bình đã dâng vũ rơi vào lòng hoàng đế trong một yến tiệc năm nào.
Dưới gối Lâm quý phi đã có nhị hoàng tử ba tuổi, đúng là đứa trẻ dễ bề kiểm soát nhất.
Ta và thái tử vào cung, hoàng đế hỏi chúng ta rất nhiều vấn đề, ngài trông đã có chút già nua.
Những năm qua, ta lấy được không ít thông tin từ nhà họ Vệ, cũng đã giết Đỗ tài nhân và đứa con của nàng ta. Trong tay hoàng đế có điểm yếu của ta, nên ngài không còn ngại gì ta nữa.
…….
Tháng tư giữa mùa hạ, lập hậu.
Ngày chiếu chỉ phong hậu ban xuống, Vệ Hoài Sở sai người gọi ta về phủ nói chuyện.
“A Từ, ông ấy gọi muội về làm gì?”
Ta vừa thay y phục xong, Lục Lương Ti từ bên ngoài bước vào. Giờ nàng đã nặng nề, trên mặt rốt cuộc cũng đã đầy đặn hơn một chút.
Ta an ủi nàng:
“Chắc là bảo ta giám sát tình hình Đông Cung thôi, bao năm qua vẫn vậy mà.”
Từ sau chuyện ở bãi săn, Vệ Hoài Sở không còn nhắc đến việc ra tay với đứa con của nàng nữa. Ông ấy cũng hiểu, đứa trẻ yếu đuối, không biết cầm nổi con gà kia giờ đã không còn chịu sự kiểm soát của ông nữa.
Nhưng Lục Lương Ti vẫn có chút lo lắng, lén nhét một tấm lệnh bài vào tay ta.
“Khi đại quân tiến vào kinh thành năm đó, mẫu thân để lại Hắc Vũ vệ, bà nói đó là dành cho người trong nhà, ngay cả thái tử cũng không biết.”
Ánh mắt nàng có chút buồn bã, lúc này ta mới bừng tỉnh, nàng nói “mẫu thân” là hoàng hậu đã qua đời.
Vị trưởng bối luôn mỉm cười đó chẳng tính toán gì, nhưng vào ngày tiến vào Trường An, bà đứng nhìn các quý nữ vây quanh phu quân, đã mơ hồ thấy được cơn sóng không thể chống lại của tương lai.
Bà tin tưởng gia đình sẽ mãi đoàn kết, nhưng lại để sự lo lắng duy nhất cho Lục Lương Ti – người cũng là nữ nhi như bà. Vậy nên sau khi bà mất, đây cũng trở thành sự bảo hộ cuối cùng.
Nếu tân hoàng hậu lên ngôi, thì triều đình sau này sẽ là ngoại thích đứng đầu, ai cũng biết điều này.
Ta luôn cảm thấy, bầu trời sắp thay đổi rồi.
——
Vệ Hoài Sở còn táo bạo hơn ta tưởng.
Ông ta dám nói thẳng muốn tạo phản, muốn ta hợp tác từ bên trong, đến lúc đó mở cổng thành, ép vua nhường ngôi để ông làm hoàng đế.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Ta nghe đến phát cười:
“Khi nghĩa quân vào thành là ông mở cửa nghênh địch, giờ ngày tháng không thuận lợi thì muốn trở mặt sao. Vệ Hoài Sở, ông nghĩ mình là thiên tử sao?”
Dù tuổi đã cao, trong mắt ông ta vẫn là ngọn lửa dã tâm chưa bao giờ phai.
Vệ Hoài Sở cười nhạt, hiếm khi bình tĩnh ngồi cùng ta mà không đốp chát:
“Chỉ cần danh chính ngôn thuận, ta tự nhiên sẽ là thiên tử. Ngươi không phải luôn tìm binh phù sao, mấy năm qua đã tìm được chưa?”
Ông ta bất ngờ hỏi, khiến ta lạnh người.
Đến cả đứa trẻ ba tuổi ở dân gian cũng biết, Vệ lão tặc dã tâm lang sói, sớm muộn gì cũng tạo phản, nhưng ông ta vẫn chưa hành động. Đến cả ám sát ở bãi săn cũng để nhà họ Đỗ đi đầu, còn ông ngồi sau thu lợi.
Không phải vì ông không thể, mà là ông không dám.
Ông nắm trong tay quyền lớn, nhưng phải có nửa còn lại của binh phù thì mới phát huy tác dụng, mà thứ đó đã mất từ lâu.
Những tính toán nhơ bẩn phơi ra rõ ràng, ta lười không muốn đôi co với ông:
“Nếu ta tìm được, bây giờ ông đã là xác chết cho chó ăn rồi.”
Ông ta phá lên cười ha hả.
“Không hổ là con gái của Vệ Hoài Sở ta, đúng là kẻ vô tình, vậy ta sẽ chờ xem, đợi ngươi đến giết ta!”
Ta sẽ làm được.
Xe ngựa từ từ rời khỏi phủ Vệ gia, cho đến khi không còn thấy bóng dáng Vệ Hoài Sở, Thanh Tiêu mới nặng nề thở phào.
Nàng kinh hãi.
Vệ gia luôn như vậy, những kẻ có giá trị và kẻ vô dụng là khác biệt hoàn toàn, nếu ta chỉ là một con rối trong tay ông ta, thì nay sớm đã không còn chỗ chôn thân rồi.
Cốt nhục tương tàn, đó là điều ông ấy dạy ta.
Ta nhắm mắt, suy nghĩ về những kế hoạch tiếp theo.
“Đến Thiên Bảo Trai dừng lại, thái tử phi cần mua chút đồ mang về.”
Thanh Tiêu nói với người bên ngoài, tuy nhiên, phu xe không đáp lại. Một linh cảm sắc bén xâm nhập vào đầu ta, ta giữ lấy Thanh Tiêu, ra hiệu cho nàng cúi đầu, nín thở.
Tim ta đập dữ dội, ta cắn chặt răng, hiểu ra vì sao Vệ Hoài Sở lại không ngần ngại bộc lộ ác ý với ta như vậy.
Ngay lúc ấy, một mũi tên kèm theo cơn gió mạnh từ bên ngoài bắn vào trong xe. Tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần, có người lạnh lùng nói:
“Thái tử phi, lên đường thôi.”
Sắc mặt Thanh Tiêu tái nhợt, nàng cố gắng nhịn sợ đứng chắn trước ta, đôi môi run rẩy. Ta vỗ nhẹ vai nàng, thò đầu ra ngoài. Người cầm đầu không ai khác chính là huynh trưởng cùng cha khác mẹ của ta, Vệ Hoài Sở hẳn là đã quyết tâm muốn ta chết, mới phái hắn đến.
Đúng lúc, cũng đỡ tốn sức cho ta.
Ta nở một nụ cười với hắn, thấy sắc mặt hắn lập tức thay đổi. Bóng cây lay động, vô số bóng đen ẩn giấu xuất hiện từ trong đó.
Là Hắc Vũ vệ.
07
Khi trở lại thành, hoàng cung đã trở nên hỗn loạn, Vệ Hoài Sở dẫn người ép vua thoái vị. Đông Cung không một bóng người, Lục Lương Ti và thái tử đều đã vào cung. Cổng lớn hoàng cung đóng chặt, bị người của Vệ Hoài Sở canh giữ nghiêm ngặt.
Ta hít sâu một hơi, không cần soi gương cũng biết sắc mặt mình khó coi đến mức nào.
“Lật tung cả Vệ gia lên! Thanh Tiêu, ngươi dẫn người còn lại đến phần mộ tổ tiên, dù đào ba thước cũng phải tìm ra binh phù cho ta!”
Thanh Tiêu há miệng, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng nàng vẫn đi đào phần mộ tổ tiên của Vệ gia.
Ánh lửa chiếu sáng nửa bầu trời, thanh kiếm trong tay ta nặng tựa ngàn cân, ta đã không còn nhớ mình đã giết bao nhiêu người. Nhưng đêm nay nếu ta không giết hắn, thì hoàng đế, thái tử, Lục Lương Ti đều sẽ chết.
Cả ta cũng vậy.
Hắc Vũ vệ theo lệnh ta lật tung Vệ gia, cuối cùng từ thư phòng kéo ra một lão bà sợ hãi co ro. Bà ta nhìn thấy ta toàn thân đẫm máu, sợ đến mức ngã phịch xuống quỳ dưới đất.
“Đừng giết ta! Ta… ta biết thứ người muốn tìm ở đâu!”
Người này, ta đã gặp qua.
Bà ta đã ở Vệ gia rất lâu, bớt xén khẩu phần của ta, không ít lần khinh miệt ta. Ta tưởng bà ta đã chết từ lâu, không ngờ lại sống chui rúc ở Vệ gia đến giờ.
Ta đặt thanh kiếm ngang cổ bà, giọng khàn đến mức chính mình cũng không nhận ra.
“Nói đi, bổn cung sẽ để ngươi toàn thây.”