Cuối tháng, thái tử từ phương nam trở về.
Chàng gầy đến nỗi không còn nhận ra, đen đi nhiều. Lục Lương Ti cùng chàng vào phòng, cả ngày không ra ngoài, ta nghe thấy Lục Lương Ti vẫn khóc mãi, nhưng khi bước ra, mắt thái tử cũng đỏ.
Chàng cúi đầu nhìn ta rất lâu, ta không đoán được chàng nghĩ gì, nên trực tiếp hỏi:
“Chàng có hận ta không?”
Chàng không nói gì.
Tuyết rơi liên tục mấy ngày, Lục Lương Ti và thái tử cùng nhau ra ngoài, họ mang đứa bé đi an táng. Ta đoán, năm sau sẽ có đàn nhạn bay ngang nơi ấy.
Khi thời tiết khá hơn, ta quay về phủ Thái úy.
Vệ Hoài Sở không có nhà, ta dẫn theo thị vệ Đông Cung, các tiểu thiếp và con cái của ông ấy không dám đến gần ta. Ta đập nát thư phòng của ông ta, Thanh Tiêu đứng canh gác ngoài cửa, run rẩy:
“Thái tử phi, nhỡ Thái úy đến gây khó dễ cho người thì sao?”
Ta vung kiếm chém vỡ bình sứ mà ông ta yêu thích nhất, bỗng thấy buồn cười.
“Vậy thì để ông ta đánh chết ta cho rồi.”
Dù sao ta cũng không muốn sống nữa.
Đập phá đến cuối cùng, sách vở rơi lả tả trên sàn, một con búp bê đất sét lăn ra đất. Ta ngẩn người một lát, chợt nhận ra con búp bê này.
Đây là đồ của mẫu thân ta.
Bà là một nữ nhi ngốc nghếch, không giỏi thêu thùa, chỉ biết dùng cách riêng làm búp bê đất sét để bày tỏ tấm lòng.
Vệ Hoài Sở ép bà đến chết, nhưng lại giữ món đồ của bà trong thư phòng bí mật nhất của mình.
Ta nhếch miệng cười, bỗng thấy buồn nôn.
Ta mang con búp bê theo.
Sau khi trở về Đông Cung, liên tiếp mười mấy ngày, Vệ Hoài Sở không đến tìm, ta thở phào nhẹ nhõm. Không biết ông ta phát điên gì mà không đến làm phiền ta, nhưng đối với ta đó là chuyện tốt.
Lục Lương Ti cũng thường ở bên ta, chỉ là nàng không còn thích cười, dáng vẻ càng ngày càng điềm đạm. Thỉnh thoảng ta nhìn nàng, lại thoáng có chút mơ hồ.
Nàng và những nữ nhân ở kinh thành đã không còn gì khác biệt nữa.
Thái tử và ta, cũng đã rất lâu không được ăn món nàng nấu.
——–
Vào tháng ba, Đỗ tài nhân được kiệu nhỏ đưa vào Đông Cung. Đêm ấy, Lục Lương Ti uống rượu say, nàng gục đầu lên đầu gối ta cười, không cho phép ai thắp đèn.
Lần đầu tiên nàng gọi ta:
“Thái tử phi, nữ nhân ở kinh thành đều sống như vậy sao?”
Sống như thế nào?
Là chia sẻ phu quân của mình với những nữ nhân khác, hay là phải chịu đựng kẻ sát hại con mình cùng phu quân ân ái một đêm?
Ta không biết.
Nàng nói với ta rằng, thái tử mắt đỏ ngầu hứa rằng nhất định sẽ bắt Đỗ tài nhân bồi táng cho đứa trẻ.
Nhưng đó là khi nào đây?
Lục Lương Ti say một trận, không muốn nhìn những thứ thân bất do kỷ và sự cân bằng lợi ích. Ta ôm nàng ngồi trong sân suốt một đêm.
Sau lần đó, địa vị của thái tử cuối cùng cũng hoàn toàn vững chắc.
Sau Đỗ tài nhân, Đông Cung lại có thêm Tống bảo lâm, Ngu tài nhân, Thẩm tài nhân… Trong cung cũng có thêm rất nhiều tần phi.
Tựa như chỉ trong một đêm, ngôi nhà bình dị và hạnh phúc ấy tan nát.
Thái tử và Lục Lương Ti đã rất lâu không còn cùng nhau ra ngoài dạo chơi.
—–
Năm ta mười lăm tuổi, Lục Lương Ti tổ chức cho ta một lễ cập kê rất nhỏ trong Đông Cung.
Thiếu nữ trong gương kiều diễm như hoa sen, môi điểm son đỏ, cười lên có chút gượng gạo. Ta chạm vào mặt mình, vẫn cảm thấy không thích hợp:
“Lục tỷ tỷ, nếu bị người ta biết được thì sao…”
Những năm qua ta không lớn lên vô ích, biết rằng điều này không hợp lễ chế.
Gương mặt xưa kia của Lục Lương Ti giờ đây đã được chăm sóc mịn màng, nàng mặc áo hồng nhạt, cử chỉ đoan trang, đã trở thành nữ nhân hiền thục đoan chính trong mắt người khác.
Nàng cài trâm ngọc lên tóc ta, cười nói:
“Hôm nay chúng ta không phải là thái tử phi và Lương Ti, ta làm tỷ tỷ của muội, mừng cho muội.”
Chúng ta không còn nhắc đến đứa bé đó, như thể đêm đau đớn thấu tận gan ruột kia chưa từng xảy ra.
Ta gật đầu đồng ý.
Ngoài dự đoán, thái tử cũng đến.
Khuôn mặt chàng trắng trẻo, sáng ngời như ngọc, đã nhiều năm không dùng ánh mắt ấm áp dịu dàng này để nhìn ta.
“Đêm vào Đông Cung, ngươi trèo lên giường của Tình Phương, Cô vẫn còn nhớ ngươi nói ngươi sợ ma.”
Ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cúi chào chàng:
“Đa tạ điện hạ nhiều năm chăm sóc, người và Lục tỷ tỷ còn tốt với ta hơn cả huynh trưởng, tỷ tỷ ruột thịt của ta.”
Sắc mặt chàng không thay đổi, cười rồi ôm vai Lục Lương Ti.
“Đã lớn thế này rồi.”
Buổi lễ cập kê chỉ có ba người chúng ta biết đến diễn ra rất suôn sẻ, khiến ta buông lỏng cảnh giác, để thái tử chuốc say.
Khi tỉnh dậy vì cơn say, đầu ta đau như muốn nứt, ta bất chợt tỉnh người:
“Thanh Tiêu! Thanh Tiêu!”
Thanh Tiêu vội vã chạy vào, đập vào trán mình:
“Hỏng rồi, nô tỳ quên mất!”
Thái tử lại thành công vượt qua sự phòng bị của ta, thành công ở lại phòng của Lục Lương Ti.
Ta nghiến răng nghiến lợi.
Đồ không biết xấu hổ này!
05
Lục Lương Ti và Đỗ tài nhân cùng lúc phát hiện có thai. Ta và thái tử nhìn nhau, đều thấy cùng một loại cảm xúc trong mắt đối phương.
Lần sẩy thai trước đã làm tổn hại sức khỏe của Lục Lương Ti. Dưỡng dưỡng nhiều năm, cuối cùng nàng cũng được như ý.
Rút kinh nghiệm lần trước, ta đích thân kiểm tra, thay hết người trong viện của Lục Lương Ti, bảo vệ nghiêm ngặt như thùng sắt.
Nàng ngồi trên giường quý phi nhìn ta bận rộn tới lui, cười không ngừng:
“Ngươi đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”
“Ta đã lớn rồi, Lục tỷ tỷ.”
Ta không nói với nàng rằng, ta không chỉ đã trưởng thành, mà còn có nhiều chuyện ta nhất định phải làm.
Đỗ tài nhân cũng mang thai, gia đình của Ngự sử lo lắng cho thai nhi của nàng, cũng phái người đến Đông Cung để chăm sóc.
Lần mang thai này so với lần đầu thuận lợi hơn rất nhiều, Lục Lương Ti không còn nôn thốc tháo đến sống dở chết dở. Mùa thu năm nay, nàng thậm chí còn tinh thần rất tốt, đi săn cùng chúng ta.
Thời tiết mát mẻ, lá phong trong rừng đỏ rực tựa như ánh chiều tà trải dài, ta thay đồ cưỡi ngựa, đứng ngắm cảnh một lát rồi lạc mất đội. Hoàng hậu nương nương từ phía sau đi tới, giữa tóc bà đã có vài sợi bạc.
Những năm qua, trong cung đã có thêm rất nhiều người, thái tử có thêm huynh đệ và muội muội. Bà chắc hẳn đã rất mệt mỏi.
“Là A Từ phải không? Sao con ở đây một mình, Tình Phương đâu?”
Ta hành lễ chào hỏi, nói rằng Lục Lương Ti đang ở bên cạnh thái tử. Bà bỗng thở phào nhẹ nhõm, hỏi han vài câu về ta, rồi cùng ta đi dạo dọc theo bãi săn.
“Cảnh ở bãi săn thật đẹp, so với hồi chúng ta ở quê nhà cũng không kém, chẳng trách hoàng đế lại thích.”
Ta kiễng chân hái một chiếc lá phong đỏ trên đầu, ánh mắt bà nhìn ta dường như có chút hoài niệm. Bà nói khi nào có dịp, sẽ dẫn ta về thăm quê, xem lá phong ở đó.
Sau đó, chúng ta trở về chỗ ngồi của các nữ quyến.
Hôm nay không chỉ có Lục Lương Ti đến từ Đông Cung, mà cả Đỗ tài nhân cũng theo đến bãi săn. Nàng tinh thần kém, vẫn ngồi trên đệm mềm quạt nhẹ, vừa chạm mắt ta, đột nhiên cười một cái, ta lập tức cảnh giác nhìn quanh, thấy thái tử không rời khỏi Lục Lương Ti nửa bước, lòng cũng an ổn hơn.
Hoàng đế thân chinh đến bãi săn, các công tử trẻ tuổi hưng phấn cao độ. Khi hoàng đế bắn mũi tên đầu tiên, mọi người phóng ngựa vào rừng.
Thái tử phải làm gương, khi chàng rời đi, ta liền ở bên cạnh Lục Lương Ti, mọi thức ăn và đồ vật đều qua tay ta mới đưa đến.
Giữa chừng, Đỗ tài nhân bị nghén nặng, quay về lều của mình. Ta cho người theo dõi nàng, nhưng kẻ được phái đi mãi không thấy trở lại.
“Có thích khách!”
Cùng tiếng bước chân hỗn loạn vang lên là âm thanh binh khí va chạm và tiếng vó ngựa hòa vào nhau, vệ binh của Đông Cung xông vào.
“Thái tử phi, mau đi! Bãi săn có chuyện rồi!”
Tai ta ù lên, theo phản xạ nắm chặt cổ tay của Lục Lương Ti:
“Lục Lương Ti, mau theo sát ta!”
Nàng tái mặt, phản xạ nắm chặt tay ta.
Không ai biết trên bãi săn đã xảy ra chuyện gì, đến cả thái tử cũng bị thương. Dù các nữ quyến hoảng sợ, nhưng đã trải qua nhiều biến cố nên không đến mức bấn loạn.
Vệ binh đồng loạt tiến lên, bảo vệ chúng ta rút khỏi bãi săn. Nhóm người tụ lại, cuối cùng cũng nhận ra chút manh mối.
Những thích khách này phần lớn đều nhắm vào Lục Lương Ti.
Giữa khung cảnh hỗn loạn, máu của ai đó bắn lên mặt ta, ta chẳng buồn ngoảnh lại, chỉ lo bảo vệ Lục Lương Ti ở giữa. Khi dành tâm trí để quan sát tình hình của người khác, trong đầu ta bỗng nhiên có điều gì căng lên.
Không đúng!
Đỗ tài nhân tuy rời khỏi chỗ ngồi, nhưng thị vệ của nàng ta vẫn ở lại bãi săn. Tại sao lại không thấy người của nàng ta!?
Thích khách rõ ràng không ngờ ta đã bí mật sắp xếp người, qua vài lần giao đấu cũng không thể phá vỡ phòng tuyến.
Đúng lúc ấy, ngọn lửa dữ dội bùng lên ở phía xa, bọn chúng nhìn nhau, rồi tất cả cùng không hẹn mà chạy về phía đám cháy.
Đó là khu vực lều của hoàng đế và hoàng hậu.
Lục Lương Ti được bảo vệ ở giữa, nàng ôm bụng, trên mặt đột nhiên lộ vẻ đau đớn, Thanh Tiêu kinh hãi:
“Máu! Máu chảy ra rồi! Mau đi tìm đại phu!”
Da đầu ta tê rần.
Cấm vệ quân tới rất nhanh, mau chóng kiểm soát được tình hình hỗn loạn. Điều bất ngờ là, người dẫn đầu cấm vệ quân chính là thái tử.
Thấy Lục Lương Ti bị động thai, thái tử vứt kiếm, hoảng loạn vô cùng. Chàng bế lấy Lục Lương Ti định rời đi, gương mặt đầy vẻ lo lắng:
“A Từ, ta đưa Tình Phương đi trước…”
Ánh mắt ta và chàng chạm nhau, lạnh lẽo đến kinh hồn.
Từ đêm đó năm năm về trước, ta cứ ngỡ đã coi như hiểu rõ nhau. Nhưng khoảnh khắc này ta mới nhận ra, ta chưa từng thực sự hiểu chàng.
“Điện hạ, chẳng phải người nên ở bãi săn sao?”
Thanh kiếm ta nhặt vội vẫn còn nhỏ máu, ta cũng không biết của ai.
Thái tử mở miệng, ánh mắt lộ ra chút cầu khẩn. Ta nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Lục Lương Ti trong lòng chàng, cuối cùng cũng nhịn xuống.
Lửa lớn bao trùm cả ngọn núi, giày dẫm lên lá khô tạo ra âm thanh giòn giã. Đỗ tài nhân thần sắc căng thẳng, nàng ta đột ngột ngẩng đầu.
“Ngươi tới làm gì?”
Nàng ta che bụng, lùi lại, cảnh giác đứng xa ta.
Thanh Tiêu đi theo sau ta, bảo người vén màn lều để nàng ta nhìn một cái — đó là đám phản đảng của nàng đã bị xử trảm.
Mùi máu tanh nồng nặc, Đỗ tài nhân che miệng nôn thốc nôn tháo, nôn đến trời đất quay cuồng.
Khi đầu óc tỉnh táo lại, rất nhiều chuyện cũng lộ ra.
Ta đợi nàng ta nôn xong, tiến lại gần, đưa tay bóp cằm nàng.
“Ai cho ngươi lá gan, hết lần này tới lần khác thách thức ta?”
Ta không hiểu, tại sao nàng ta mãi vẫn không học khôn ra.
Đỗ tài nhân toàn thân run rẩy, có lẽ nàng ta cũng nhận ra cái chết đang tới gần.
Ta cảm thấy thật buồn cười.