Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NĂM THỨ 7 SAU KHI HÒA LY Chương 8 Ngoại truyện

Chương 8 Ngoại truyện

11:24 chiều – 05/08/2024

Phụ lục: Vệ Lịch

Vệ Lịch đôi lúc tự hỏi mình, hắn yêu Tống Uyển nhiều đến đâu?

Hắn dường như yêu nàng, nhưng lại không yêu nhiều đến vậy.

Có lẽ những ngày tháng sống nương tựa vào nhau đã tạo nên sự lệ thuộc.

Trong những ngày tháng khó khăn ấy, nữ nhân với đôi mắt long lanh luôn khuyên nhủ: “Phải sống tiếp, Vệ Lịch.”

Vì thế, hắn nghĩ rằng, hắn rất yêu Tống Uyển.

Thậm chí, hắn có thể bỏ qua khoảng cách gia thế mà lấy nàng làm thiếp.

Nhưng hắn dường như lại không yêu nàng đến vậy.

Nếu không, làm sao hắn có thể nhẫn tâm nhìn nàng chịu đựng sự dày vò trong phủ như vậy?

Ngày thứ hai sau khi thành thân, nhũ mẫu bên cạnh Vệ lão phu nhân đã vội vã đến dạy nàng quy củ.

Nàng cắn môi, chân run rẩy, quỳ ngoài cửa Vệ lão phu nhân suốt hai canh giờ.

Hắn không phải không nhìn thấy, chỉ là hắn tự nhủ rằng, Tống Uyển muốn làm chính thê của gia đình danh giá, nhất định phải trải qua chuyện này.

Nếu không chịu đựng những khó khăn này, sau này nàng làm sao xứng với hắn?

Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên đầu gối nàng, hắn cuối cùng không thể nhẫn tâm, muốn tự mình đi cầu xin mẫu thân.

Tống Uyển kéo tay hắn, dưới ánh nến đỏ, khuôn mặt như hoa đào, mỉm cười nói không sao.

Nàng giơ tay chỉ trỏ, nói rằng sau này nàng sẽ học lễ nghi, học quản lý gia đình, thơ ca sách vở, còn phải học cách ướp hương.

Nghe nói quý nhân kinh thành ưa chuộng những thứ này, đợi khi nàng học xong, sẽ thay hắn ra ngoài giao tiếp.

Hắn cũng không nói gì thêm.

Nàng nên học, nếu không, người ta chỉ cần liếc mắt cũng sẽ thấy sự thiếu hiểu biết và thấp hèn của nàng.

Nhưng dù là hắn hay nàng, đều nghĩ quá đơn giản.

(Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó)

Quý nhân kinh thành sẽ không vì nàng học được cách ướp hương mà xem nàng như người cùng địa vị.

Dù họ nể mặt Vệ Lịch, bề ngoài đối xử lễ độ với nàng, nhưng sau lưng lại cười nhạo rằng, phu nhân của Vệ Hầu thực sự không xứng mặt.

Dần dần, hắn không còn để tâm đến những khổ đau nàng chịu đựng, hắn cho rằng, đó là điều nàng nên làm.

Vì thế, Vệ lão phu nhân trăm phương ngàn kế bắt lỗi, nàng phải chịu đựng, hắn cũng chỉ đứng nhìn.

Trong mùa đông giá rét, Vệ lão phu nhân mắc bệnh không khỏi, liền bắt nàng đi cầu phúc ở chùa trong tuyết.

Thuốc nàng nấu, đưa đến trước mặt bà, không nóng quá thì lại lạnh quá, nàng chỉ cúi đầu, nấu đi nấu lại không ngừng.

Những điều đó, trước kia hắn đều xem như không thấy, giờ đây, nhớ lại khiến hắn cúi đầu hổ thẹn.

Hắn thậm chí còn dùng Vệ Tử Mộ để kiểm soát nàng, vậy, hắn thực sự yêu nàng đến mức nào?

Hắn lời lẽ ác độc, bảo rằng phụ mẫu nếu yêu con, hãy vì con mà tính toán lâu dài.

Nàng chỉ nghe câu này, rồi không còn giãy giụa, từ từ buông tay, để hắn mang con đi.

Chẳng lẽ nàng thật sự không biết dạy con sao?

Không phải, là hắn đã biến tình yêu năm xưa thành lưỡi kiếm.

Nhìn thấy nàng nhẫn nhịn, hắn liền làm bất cứ điều gì mình muốn.

Sau này, để có thể thường xuyên gặp con, nàng phải đến gần hắn để lấy lòng.

Hắn đôi khi động lòng trắc ẩn, dẫn nàng cùng đi đến Thúy Trúc Hiên, nhìn nàng vui vẻ chơi đùa cùng con.

Vệ Lịch nghĩ, hắn yêu nàng, cũng chỉ yêu một mình nàng.

Việc cưới Vương thị không phải là tình cũ khó dứt, mà là kết quả của mưu cầu lợi ích.

Hắn tự tin rằng, Tống Uyển sẽ không vì thế mà xa lánh hắn.

Nhiều khổ đau như vậy, nàng còn chịu đựng được, còn có nỗi khổ nào mà nàng không chịu đựng được chứ?

Nhưng cuối cùng, hắn đã đánh giá quá cao bản thân, cũng đánh giá quá cao Vệ Tử Mộ.

Những năm đó, mỗi khi nhìn thấy mặt Vệ Tử Mộ, hắn liền đau lòng.

Đôi khi hắn như phát điên, nói với đứa trẻ rằng: “Ngươi đuổi mẫu thân ngươi đi rồi, nàng không cần ngươi nữa, ngươi là đứa trẻ không ai cần, ngươi hài lòng chưa?”

Nhưng khi tỉnh táo, hắn lại xin lỗi nó.

Vệ Tử Mộ lớn lên trong nỗi sợ hãi như thế.

Vệ Lịch nói với nó, mẫu thân thích những đứa trẻ phẩm hạnh đoan chính, tài hoa xuất chúng.

Vệ Tử Mộ liền ra sức học tập, ra sức làm người tốt, mong muốn tìm lại mẫu thân, để phụ thân không còn giận mình.

Nhưng, ai ngờ được.

Tống Uyển trở lại, nhưng nàng đã là Tống Uyển của người khác.

Nàng đã trở thành phu nhân của người khác, mẫu thân của người khác, họ gọi nàng là bảo vật vô giá.

Từ đó, cuộc đời nàng, hoa không tàn, trăng mãi sáng.

Giữa họ, không còn duyên phận.

(Hoàn)