Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 4

1:12 chiều – 12/01/2025

10

Có sự hỗ trợ của Thang thần y, đôi chân của Lục Vân Cảnh ngày càng hồi phục, dần dần không khác gì người thường.

Ta không rõ hắn đã làm gì, nhưng không còn ai nhắc đến cuộc xung đột trước cổng Quốc công phủ nữa.

Đến nay, Lục Vân Thâm vẫn chưa quay về.

Ngoại trừ Lục nhị phu nhân ngày ngày lo lắng, những người khác gần như xem hắn không tồn tại.

Về phần Lục Nhị gia, hắn bị Hoàng thượng trách phạt, cấm túc đã lâu không lộ diện.

Ánh mắt của Lục lão phu nhân khi nhìn ta ngày càng phức tạp.

Hầu như tất cả mọi người đều nhận ra rằng, Quốc công phủ đang dần thay đổi.

Trong một buổi trưa bình yên, Lục Vân Thâm cuối cùng cũng xuất hiện.

Sau lưng hắn là Kinh Triệu phủ doãn và một đội quan binh.

Hắn giơ tay chỉ vào ta, nụ cười đầy độc ác:

“Giang đại nhân, đây chính là ngoại thất từng bỏ trốn của ta.

Không biết nàng ta đã dùng thủ đoạn gì để giả làm đại tiểu thư Hầu phủ Cảnh Dương, lừa gạt Hầu phủ và cả huynh trưởng ta.

Kính mong đại nhân bắt nàng lại và xét xử nghiêm minh.”

Ta biết đại sự không ổn, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi, ra hiệu cho Lâm bà bà đi tìm Đại công tử.

Lục Vân Thâm nhìn ta đầy hứng thú, dường như đang chờ xem trò hay.

“Nguyễn Nguyễn, lần này sẽ không ai cứu được ngươi.”

Ta bị giải đến phủ nha, nơi đó ta gặp lại phu thê nhà Lâm gia đã lâu không thấy.

Hai người họ quỳ dưới đất, toàn thân run rẩy:

“Nguyễn Nguyễn, con mau cúi đầu xin lỗi Lục công tử, mau cầu xin Lục công tử tha cho chúng ta đi, làm ơn!”

Lâm phu nhân bò đến bên chân ta, nước mắt nước mũi giàn giụa:

“Chúng ta bán con cho Lục công tử cũng là vì muốn tốt cho con. Sao con lại dám bỏ trốn, lại còn mạo danh đại tiểu thư Cảnh Dương hầu phủ, đây là tội tru di cửu tộc đó!”

Ta sững sờ.

Hầu phủ Cảnh Dương rõ ràng đã tìm đến nhận ta, bọn họ nhất định biết điều này, làm sao có thể như vậy?

Ta liếc nhìn Lục Vân Thâm đang đắc ý, thì ra hắn đã sớm tìm được phu thê Lâm gia và mua chuộc bọn họ.

“Ta không quen biết họ.”

Ta giữ bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng:

“Ta là đại tiểu thư Hầu phủ, từ nhỏ được nuôi ở trang viên. Hầu phủ Cảnh Dương có thể chứng minh điều này, ta không phải ngoại thất của Lục nhị công tử.”

Lục Vân Cảnh từng nói với ta, nếu chuyện ngoại thất bị phanh phui, ta chỉ cần khăng khăng mình là đích nữ được nuôi ở trang viên, những việc khác không cần biết, mọi thứ còn lại để hắn xử lý.

Hầu phủ rất coi trọng danh dự, làm sao có thể để đích nữ của mình trở thành ngoại thất?

Còn về phía Lục Vân Thâm, nếu hắn muốn giữ ta làm thiếp, vậy ta không thể là đích nữ Hầu phủ.

Dù thế nào, cả hai đều phải ngầm thừa nhận một sự thật: đại tiểu thư Hầu phủ và ngoại thất của Lục Vân Thâm tuyệt đối không thể là cùng một người.

“Lục nhị công tử?”

Lục Vân Thâm hơi nheo mắt, cười nhạt:

“Nguyễn Nguyễn, sao nàng lại xa cách như vậy? Ta vốn nghĩ nếu nàng ngoan ngoãn nhận lỗi, ta còn có thể cầu xin giữ lại mạng sống rẻ mạt của nàng.

Nhưng nàng lại dám mơ đến Hầu phủ Cảnh Dương cứu mình?”

Khóe môi hắn nhếch lên một đường cong kỳ dị:

“Nàng nghĩ chỉ cần Hầu phủ nhận nàng là mọi chuyện đã xong xuôi sao? Ha ha—”

Nói rồi, hắn cúi người chào về phía một cánh cửa nhỏ:

“Thỉnh mời Công chúa.”

Cùng với lời nói rơi xuống, một nữ nhân y phục sang trọng ung dung bước vào, chính là kế phu nhân của Hầu phủ, Công chúa Xương Bình.

Bên cạnh nàng là Cảnh Nguyệt Như, lâu rồi không gặp.

Nữ nhân khẽ liếc qua ta, giọng nói thản nhiên:

“Nói cho cùng, đây là chuyện gia đình bổn cung, không ngờ lại phải làm phiền đến nha môn, thật khiến đại nhân đây khó xử.”

Kinh Triệu phủ doãn, vốn luôn giữ thái độ lạnh nhạt, lập tức tiến lên cúi đầu khom lưng:

“Công chúa có gì chỉ giáo, xin cứ nói.”

Công chúa Xương Bình cười nhạt, nụ cười như có như không:

“Hầu gia nuôi một cô nương ở quê, bổn cung vốn nghĩ rằng đến tuổi thì gả đi, ai ngờ bọn bà tử trong nhà to gan lớn mật, lại dám tìm một kẻ giả mạo tiểu thư để lừa gạt bổn cung.

Mà đích nữ thật sự của Hầu phủ thì đã bị hành hạ đến chết từ lâu.”

Nói rồi, nàng chỉ tay về phía ta, giọng nói càng thêm lạnh lẽo:

“Kẻ giả mạo thì thôi, lại còn là một ngoại thất mất danh tiết, khiến Nguyệt Như phải hòa ly.

Nàng nói xem, đây là loại người gì?”

Toàn thân ta lạnh toát, ánh mắt không thể tin nổi nhìn nàng.

Hầu phủ lẽ nào cũng đã bị Lục Vân Thâm mua chuộc? Hay bọn họ đang âm mưu điều gì?

Ta liếc về phía Lục Vân Thâm, hắn ngạo nghễ nhướng cằm, nụ cười âm trầm mà đắc ý:

“Ta đã nói rồi, lần này không ai cứu được nàng.”

Ta cúi đầu, giọng nói nhẹ bẫng:

“Ý của Công chúa là, ta không phải đại tiểu thư Hầu phủ, Cảnh Hồi?”

Nàng nửa khinh bỉ, nửa chế nhạo:

“Một kẻ giả mạo như ngươi, xứng đáng sao?”

Lông mi ta khẽ chớp, che đi ánh nhìn trong đáy mắt.

Tính thời gian, cũng sắp đến rồi.

Quả nhiên, không đợi Kinh Triệu phủ doãn đưa ra phán quyết, một giọng nói phẫn nộ đột nhiên vang lên:

“To gan!”

Bóng áo vàng rực từ xa tiến lại gần, không đợi mọi người quỳ xuống hô “vạn tuế”, Hoàng đế đã mạnh tay ném xuống một chồng thư tín, giọng đầy căm hận:

“Xương Bình, trẫm coi ngươi như ruột thịt, vậy mà ngươi lại đối xử với trẫm như thế này sao?”

Phía sau Hoàng đế, ánh mắt của Lục Vân Cảnh lướt qua ta, hắn lặng lẽ chớp mắt, khẽ động môi:

“Khổ cực cho nàng rồi, nương tử.”

Bên này, Công chúa Xương Bình như không tin nổi vào mắt mình, hoảng loạn lật giở từng lá thư.

Đó chính là những bức thư qua lại giữa nàng và Nhị hoàng tử.

Hoàng đế đau lòng mà nói:

“Nếu không phải trẫm đích thân đến Hầu phủ Cảnh Dương, trẫm còn không nghĩ rằng ngươi lại cấu kết với Lục gia, tham gia vào việc tranh đoạt ngôi vị, âm mưu đoạt lấy ngai vàng của trẫm. Ngươi đây là mong trẫm chết hay sao?”

Nói đoạn, ánh mắt Hoàng đế lại nhìn về phía ta, biểu cảm có chút quái lạ:

“Cảnh Hồi, nha đầu này, đã cùng Hầu gia nhận thân qua giọt máu. Giờ ngươi lại nói với trẫm rằng nàng không phải đại tiểu thư Hầu phủ, ngươi coi trẫm là kẻ ngốc sao?”

“Hoàng huynh…”

Công chúa Xương Bình sợ đến tái mặt, ngã khuỵu xuống đất.

Bên cạnh, Cảnh Nguyệt Như run rẩy không thốt nên lời.

Còn Lục Vân Thâm, khi thì nhìn ta, khi thì nhìn Lục Vân Cảnh, ánh mắt ngây dại, bộ dạng như kẻ mất trí, ôm đầu :

“Không thể nào, không thể nào…”

Ta và Lục Vân Cảnh nhìn nhau cùng nở một nụ cười.

Chúng ta chia ra hành động: ta giả vờ bị bắt, dẫn dụ Công chúa đến đối đầu với ta, còn Lục Vân Cảnh thì nhân cơ hội đó cùng Hoàng thượng vi hành đến Hầu phủ, vạch trần âm mưu hỗ trợ Nhị hoàng tử đoạt ngôi của Hầu phủ.

Sau chuyện đó, ta tựa vào người Lục Vân Cảnh, hỏi hắn :

“Kế phu nhân nàng ta thân đã là Công chúa rồi, sao còn tham gia tranh đoạt ngôi vị?”

“Còn Cảnh Nguyệt Như vừa bị hưu kia, tại sao nàng ta vẫn nguyện ý hợp tác với Lục Vân Thâm?”

Hắn khẽ thở dài:

“Chắc là lòng tham không đáy. Với họ, tình cảm nhi nữ làm sao quan trọng bằng quyền lực?”

Nói đoạn, ánh mắt hắn trở nên thâm sâu, nhìn ta:

“Nhị hoàng tử gần đây rất được lòng người, Lục Vân Thâm cũng nhờ đó mà trở nên kiêu ngạo, không biết rằng đó là cái bẫy của Hoàng thượng.

Hoàng thượng cố tình thả lỏng để thuận tiện nhổ cỏ tận gốc.”

11

Năm Chính Hòa thứ chín, Nhị hoàng tử bị xử trảm vì tội mưu phản.

Toàn bộ phe cánh của hắn đều bị thanh trừng.

Hầu phủ Cảnh Dương bị tịch biên và lưu đày, Công chúa Xương Bình bị đày đến chùa Quảng Lăng, sống đời tu hành bên ánh đèn xanh.

Chi thứ hai của nhà họ Lục vì tội ác chồng chất, bị tước bỏ tư cách kế vị, toàn bộ bị tống giam chờ ngày hành hình.

Chi thứ nhất của Lục Vân Cảnh, nhờ không tham gia tranh đoạt, lại lập công trong vụ án của Nhị hoàng tử, được Hoàng thượng đặc cách kế thừa tước vị Quốc công, trở thành Quốc công trẻ tuổi nhất Đại Lương.

Trước ngày Lục Vân Thâm bị xử trảm, ta đã đến gặp hắn.

Hắn tiều tụy đi nhiều, đôi mắt đầy tơ máu, như một con thú bị nhốt kéo mạnh song cửa lao ngục, ánh nhìn chằm chằm khóa chặt trên người ta:

“Tại sao? Ta đối với nàng không tốt sao? Tại sao nàng lại rời bỏ ta mà gả cho người khác?”

Ta bỗng thấy buồn cười, cái mà hắn gọi là tốt với ta, chính là coi ta như một con thú để đùa giỡn?

Chính là dạy ta phải nhẫn nhịn chịu đựng, để mặc người khác sỉ nhục?

Thấy ta cười, hắn bỗng cúi đầu, lẩm bẩm trong miệng:

“Đêm qua ta mơ một giấc mơ. Mơ thấy nàng làm thiếp của ta, mơ thấy Nguyệt Như nhục mạ nàng.

Ta còn mơ thấy nàng đi theo Lục Vân Cảnh, ta nói với nàng rằng hắn đã chết, rồi nàng treo cổ ngay trước mặt ta…”

Nói rồi, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào ta:

“Nàng cũng từng mơ giấc mơ này, đúng không Nguyễn Nguyễn?

Vậy nên nàng mới không chịu gả cho ta, nàng chọn Lục Vân Cảnh.”

“Phải chăng trong mộng ta đã làm nàng tổn thương, nên nàng mới… nàng mới hận ta?”

Ta nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, hồi lâu mới lên tiếng:

“Lục Vân Thâm, hiện giờ ta không hận ngươi nữa.”

“Bởi vì, ngươi không đáng.”

“Hiện tại, ta chỉ muốn dành cả đời để yêu một người khác.

Phần đời còn lại của ta, không còn liên quan đến ngươi.”

Đôi tay hắn nắm chặt song cửa, gân xanh nổi lên, ánh mắt đầy ghen tuông và nhục nhã.

Máu từ khóe miệng hắn chậm rãi chảy ra, hắn gần như cắn đứt một mảnh thịt trên môi mình.

Hắn liếm môi, nhổ ra một ngụm máu, nét mặt không nói nên lời bi thương và đau đớn:

“Được lắm, Nguyễn Nguyễn, nàng giỏi lắm.”

Khi ta xoay người rời đi, bất chợt bị hắn gọi lại.

Giọng nói hắn rất nhẹ:

“Nếu bây giờ nàng là đại tiểu thư của Hầu phủ, nếu người cầu cưới nàng là ta, nàng sẽ đồng ý sao?”

Giọng nói phía sau nhẹ đến không thể nghe rõ, mang theo chút mong đợi, như đang chờ đợi một tia hy vọng cuối cùng.

“Sẽ không.”

Ta không quay đầu lại, dứt khoát bóp nát tia hy vọng cuối cùng của hắn.

Không hề dừng lại, ta bước nhanh về phía ánh sáng phía trước.

Ở cửa lao, Lục Vân Cảnh đứng đó, hai tay chắp sau lưng, nghe thấy tiếng bước chân của ta, hắn quay đầu, nở nụ cười khẽ.

Ta cũng cười rạng rỡ, chạy về phía ánh sáng của đời mình.

**** Hoàn chính văn ***