Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

1:11 chiều – 12/01/2025

07

Tin tức Lục Vân Thâm muốn hưu thê đến bất ngờ khiến toàn gia không kịp chuẩn bị.

Khi đó, ta đang chải tóc thì Lâm bà bà hốt hoảng chạy đến:

“Đại nãi nãi mau ra xem, phía trước náo loạn dữ lắm!”

Tay cầm lược của ta khựng lại, khuôn mặt trong gương đồng mang theo nụ cười nhẹ, bên môi hiện lên một đường cong mỏng manh:

“Được.”

Giọng nói của Lâm bà bà dồn dập, rõ ràng:

“Nhị công tử phát hiện trên tay hầu gái Hồng Tú của huyện chủ có một chuỗi ngọc trai đông châu.”

“Chuỗi ngọc đó giống hệt với chuỗi được tìm thấy ở nơi cố nhân đã mất của nhị công tử.”

“Nhị công tử nghi huyện chủ đã sớm phát hiện cố nhân của mình, không chỉ đem nàng sống sờ sờ thiêu chết, còn quay lại giả vờ diễn kịch trong phủ.”

“Cố nhân kia là người mà nhị công tử yêu quý nhất, từ sau khi nàng qua đời, nhị công tử như mất hết tinh thần. Nay phát hiện chuyện này là do huyện chủ làm, hắn không thể nhịn nữa nên nhất quyết đòi muốn hưu thê.”

Khi ta đến nơi, trước mắt là cảnh tượng hỗn độn.

Đúng như lời Lâm bà bà, mọi chuyện đã rối loạn hết lên.

Lục Vân Thâm mặt mày u ám nói :

“Ta đã cho người điều tra qua, Hồng Tú thời điểm đó có đến Thanh Vân trấn, nàng ta đến đó làm gì? Chuỗi ngọc của nàng ta tại sao lại ở trong sân viện của Nguyễn Nguyễn ?”

“Rõ ràng là ngươi, đồ đàn bà độc ác vì ghen tuông mà hại chết Nguyễn Nguyễn của ta!”

Ta cúi mắt, chuỗi ngọc đó là do ta cố tình lấy từ Hồng Tú sau khi trở về Hầu phủ, sau đó bỏ lại trong sân viện ở Tứ Quý Hẻm để Lục Vân Thâm tìm thấy.

Còn việc Hồng Tú đến Thanh Vân trấn là bởi sau lưng nàng có chủ nhân khác sai bảo, yêu cầu nàng làm vài chuyện mờ ám.

Hồng Tú không thể biện bạch, chỉ quỳ xuống đất liên tục kêu oan.

Cảnh Nguyệt Như nổi điên, không ngừng đánh nàng ta:

“Tiện nhân, ngươi không phải nói là về quê sao? Ngươi đến Thanh Vân trấn làm gì, ngươi muốn hại chết ta sao!”

“Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi làm gì ở đó?”

Bị ép đến đường cùng, Hồng Tú không thể khai ra chủ nhân đứng sau, đột nhiên cắn răng, lao đầu vào cây mà chết.

Cái chết của nàng ta càng làm vững chắc tội danh của Cảnh Nguyệt Như.

Mặt Lục Vân Thâm tái nhợt, khóe môi lạnh như băng, ánh mắt đen như mực, vằn lên tia máu kinh hãi, lạnh lùng thốt ra hai chữ:

“Độc phụ!”

Cảnh Nguyệt Như nghe vậy hét lên:

“Lục Vân Thâm, ngươi dám bỏ ta sao? Ta còn chưa chê ngươi nuôi ngoại thất ngược lại bây giờ ngươi lại dám ruồng bỏ ta?”

“Đừng nói ta không đụng đến ngoại thất của ngươi, kể cả ta đã thiêu chết nàng thì đã sao? Ngươi không sợ ta làm lớn chuyện này đến tận hoàng cung sao?”

Sân viện rộng lớn chỉ còn nghe thấy tiếng gào thét của nàng, ngay cả Lục lão phu nhân cũng trầm mặc không nói.

Một nhi tức ngông cuồng như thế, giữ lại trong phủ e rằng chỉ gây thêm sóng gió.

Vì danh tiếng của Hầu phủ, Cảnh Nguyệt Như cuối cùng chọn cách hòa ly.

Ngày nàng rời khỏi phủ, Quốc công phủ phái ta đi tiễn.

Thấy nàng ta vươn cổ nhìn vào trong, ta nhẹ giọng nói:

“Đừng nhìn nữa, nhị công tử sẽ không đến tiễn ngươi đâu.”

Cảnh Nguyệt Như thu lại ánh mắt, hận thù nhìn chằm chằm ta:

“Quốc công phủ không có kẻ nào tốt đẹp cả. Chờ đấy, phu quân tàn tật kia của ngươi cũng chẳng sống được bao lâu đâu.”

Sắc mặt ta thoáng trầm xuống, sau đó khẽ nhếch môi cười ghé sát tai nàng cố tình nói:

“Lục Vân Thâm vì một ngoại thất mà bỏ rơi ngươi, nhị muội à, đây là chuyện cười đầu tiên ở kinh thành đó.”

“Ngươi——” nàng nghiến răng, mắt rực lửa.

Nàng vốn yêu Lục Vân Thâm sâu đậm, nay bị người trong lòng nhục mạ như vậy, nỗi đau của nàng đã không thể diễn tả bằng lời.

Lời nói của ta như một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim nàng.

Nàng giận đến toàn thân run rẩy, ánh mắt như mãnh thú, dường như muốn xé nát ta.

Cuối cùng, nàng không nhịn được nữa, lao tới tát ta một cái.

Ta nghiêng đầu tránh, nàng ta vồ hụt lại càng thêm tức giận, động tác lại càng dữ dội.

Ta lùi một bước, nha hoàn phía sau lập tức khống chế nàng, nhét thẳng vào trong xe ngựa.

Đến khi xe ngựa đi xa dần, ta khẽ nhún vai, tiện tay tháo xuống chiếc khăn voan bị móng tay nàng cào rách, chỉnh lại mái tóc dài hơi rối, giọng nói đầy phấn khởi:

“Đi thôi, chúng ta đến Tú Bảo Các dạo một vòng.”

Không ngờ vừa xoay người, lại đụng phải một gương mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Lục Vân Thâm đứng bất động tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, tràn ngập nghi hoặc lẫn vui mừng, rất nhanh liền chuyển thành giận dữ và oán hận.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, ánh nhìn như khóa chặt trên người ta, lồng ngực phập phồng dữ dội, gần như gằn từng chữ qua kẽ răng:

“Tẩu——tẩu?”

08

Giọng điệu khàn khàn tựa rắn độc làm ta toàn thân run lên.

Ta cắn chặt môi suy nghĩ cách thoát thân.

Thật không ngờ, hắn lại đột ngột quay về.

Hắn như con thú bị chọc giận, không màng nha hoàn xung quanh, kéo mạnh ta vào góc tường, áp ta chặt lên bức tường, gương mặt đầy dữ tợn:

“Nguyễn Nguyễn, nàng dám dấu ta mà gả cho người khác sao?”

Ngón tay ta run rẩy bám lấy tường, tránh ánh mắt của hắn:

“Ngươi nhận nhầm người rồi, ta không phải Nguyễn Nguyễn gì đó. Ngươi nhìn kỹ đi, ta là tẩu tẩu của ngươi.”

Hắn cúi đầu, kéo nhẹ dây lưng của ta, cười lạnh đầy đáng sợ:

“Vậy sao?”

“Không biết eo của tẩu tẩu có phải cũng giống Nguyễn Nguyễn của ta, có một vết bớt hay không?”

Ta cố sức đẩy hắn ra nhưng vô ích, lại bị hắn dùng một tay giữ chặt trên đỉnh đầu, không thể nhúc nhích, mắt mở to nhìn hắn dùng tay kia kéo dây lưng của ta.

Ta cắn môi đến bật máu, tuyệt vọng nhắm chặt mắt.

Một lúc lâu sau cái lạnh lẽo như ta dự liệu lại không xảy ra, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” sau đó có thứ gì đó đổ xuống đất.

Mở mắt ra, ta đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Vân Cảnh.

Hắn đứng không vững lắm, một tay hơi vịn vào tường, ánh mắt chăm chú nhìn ta.

Cách đó không xa, Lục Vân Thâm ngã xuống đất, bên cạnh là chiếc gậy đầu rồng mà Lục Vân Cảnh thường dùng.

Tâm trí ta khẽ động, thì ra Lục Vân Cảnh chàng biết võ công.

Lục Vân Thâm chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua chúng ta, cười khẩy:

“Huynh trưởng đội mũ xanh có phải, đội đến nghiện rồi chăng ? Huynh có biết thê tử của huynh không chỉ không còn trong trắng, mà còn…”

“Câm miệng !”

Lục Vân Cảnh nhíu mày, lạnh lùng ngắt lời hắn:

“Nương tử của ta thế nào, không cần người khác xen vào. Nếu ngươi còn ăn nói hàm hồ, đừng trách ta không khách khí!”

Lục Vân Thâm nghẹn họng, đứng im nhìn hắn một hồi lâu mới lên tiếng:

“Tốt!… rất tốt.”

Ánh mắt hắn chuyển sang ta, đôi mắt lạnh lẽo đầy mỉa mai:

“Nguyễn Nguyễn của ta giờ đây thật lợi hại, không chỉ tính toán Quốc công phủ lẫn Hầu phủ, còn học được cách quyến rũ nam nhân khác. Quả thật là rất tốt!”

Nói xong, hắn lau vệt máu nơi khóe môi, ném lại ánh nhìn lạnh lùng đầy quyết liệt khẽ cười khẩy rồi rời đi.

Khi ta rửa mặt xong trở lại phòng, Lục Vân Cảnh đã ngồi đó đọc sách.

Gương mặt hắn điềm tĩnh, ôn hòa, nhìn qua không có gì khác biệt với ngày thường.

Nhưng ta nhận ra, hắn đang tức giận.

Ta thở dài, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hắn tức giận là lẽ đương nhiên, bất kỳ nam nhân nào gặp phải chuyện này cũng sẽ nổi trận lôi đình.

“Xin lỗi, là ta đã lừa dối chàng.”

Ta chủ động nhận sai.

Hắn ngẩng đầu, thốt ra một câu không liên quan:

“Eo của nàng không có vết bớt.”

Ta hơi sững sờ, rồi khẽ gật đầu:

“Trước khi đến đây, ta đã tìm cách xóa nó đi.”

“Ta cũng thực sự từng là… của Lục Vân Thâm. Tóm lại, xin lỗi chàng.”

Hắn mím chặt môi mỏng, không nói thêm lời nào.

Một lát sau, ta do dự mở miệng:

“Nếu chàng muốn hòa ly, có thể chờ thêm một thời gian nữa được không? Ta hứa sẽ không làm chàng phải đợi lâu.”

Hắn nhìn thẳng vào ta, lặp lại câu nói ban nãy:

“Eo của nàng không có vết bớt.”

“Vậy nên, nàng không phải là nàng ấy.”

“Nàng là Cảnh Hồi, không phải Nguyễn Nguyễn.”

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác khó tả, khẽ cười khổ:

“Lục Vân Cảnh, ta không muốn lừa chàng.”

Ta không muốn chàng tự dối mình, cũng không muốn khi mọi chuyện lắng xuống, chàng phải chịu đau đớn khôn nguôi.

Ta chỉ hy vọng chàng coi như chưa biết gì, chờ ta xử lý xong mọi chuyện.

Hắn nhìn ta chăm chú, biểu cảm trên gương mặt không rõ vui buồn, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài:

“Nàng có phải cảm thấy ta yếu đuối bất tài, không giúp được gì cho nàng hay không ?Hoặc là nàng nghĩ ta dù có giúp, cũng chỉ chuốc lấy kết cục không ra gì phải không ?”

Ta ngẩn người, ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn cúi đầu, ánh sáng xuyên qua tán cây lốm đốm rơi trên gương mặt hắn, ánh sáng và giọng nói hắn đều trở nên mơ hồ:

“Giống như… kiếp trước?”

Toàn thân ta cứng lại, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.

Hắn đứng dậy, không cần dùng gậy cũng đã có thể chậm rãi bước đi.

Hắn dừng lại trước mặt ta, hơi cúi xuống, ánh mắt giao với ta:

“Nàng nhờ ta đi tìm Thang thần y, lại tìm mọi cách thuyết phục mẫu thân ra khỏi phủ, tất cả đều để làm những việc này sao?”

“Nàng sắp đặt để Lục Vân Thâm hưu thê, sau lại khiến hắn nhận ra nàng, rốt cục nàng đang muốn làm gì?”

Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, từng chữ rõ ràng:

“Nàng muốn khiến Lục Vân Thâm rơi vào tội đoạt thê của huynh trưởng, bị người đời phỉ nhổ, muốn hắn thân bại danh liệt, tay trắng chẳng còn gì, giống như kiếp trước ta đã từng.”

“Nàng muốn báo thù cho chính mình ở kiếp trước, cũng muốn báo thù cho ta, đúng không?”

“Bốp!”

Chén trà bên cạnh không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, trái tim trong lồng ngực ta đập mạnh đến nỗi muốn nứt ra.

Ta há miệng, nhưng không thể thốt nên lời.

Một lúc lâu sau, ta mới tìm lại được giọng nói của mình:

“Chàng… cũng đã trọng sinh?”

Hắn khẽ gật đầu.

“Từ khi nào?”

“Từ ngày bái đường.”

“Vậy chàng đã sớm nhận ra ta cũng trọng sinh?”

Hắn lắc đầu:

“Ban đầu chỉ là nghi ngờ, đến vài ngày sau khi nàng nhờ ta đi tìm Thang thần y, lại đưa cho ta linh chi thảo mà nàng lấy từ Hầu phủ, ta mới thực sự chắc chắn.”

Khuôn mặt ta thoáng nóng bừng.

Kiếp trước, Thang thần y xuất hiện quá muộn.

Khi ấy bệnh tình của Lục Vân Cảnh đã trầm trọng, không chỉ đôi chân, ngay cả mạng sống cũng khó giữ được.

Ta vì hắn mà cầu thuốc, nhưng Lục Vân Thâm điên cuồng như dã thú.

Hắn căm hận ta vì một nam nhân khác mà cầu xin, ngay trước mặt Lục Vân Cảnh, hắn ném linh chi thảo có thể cứu mạng vào hỏa lò.

Loại thảo dược này vốn là sính lễ của Cảnh Nguyệt Như, nên sau khi trọng sinh, ta sớm đổi lấy nó, đặt vào trong của hồi môn của mình.

Hắn khẽ mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt ta.

“Nguyễn Nguyễn, cảm ơn nàng vì tất cả những gì nàng đã làm cho ta. Ta rất vui mừng.”

“Nhưng Nguyễn Nguyễn, về sau nàng định thế nào?”

“Lục Vân Thâm thân bại danh liệt, vậy còn nàng sẽ có kết cục ra sao? Nàng muốn cùng hắn đồng quy vu tận, nàng làm như vậy liệu có đáng không?”

Ta nhắm mắt lại.

Có lẽ, thật sự là không đáng.

Nhưng ta không còn cách nào tốt hơn.

Đây đã là cách tốt nhất mà một nữ tử yếu đuối như ta có thể làm được.

Một hơi ấm bao phủ lấy ta, Lục Vân Cảnh cẩn thận kéo ta vào lòng.

“Hãy tin ta thêm một lần nữa, được không?”

“Mối thù của chúng ta để ta trả, đừng dùng cách hy sinh chính mình nữa, được không?”

Ta nghẹn ngào, hồi lâu sau mới khẽ gật đầu.

09

Đêm ấy, chúng ta đã nói rất nhiều, từ kiếp trước cho đến kiếp này.

Kiếp trước, sau khi biết được thân thế của mình, ta ôm tràn đầy hy vọng mong đợi Hầu phủ đến đón.

Nhưng đến khi ta được gả vào Lục gia, vẫn không một ai tìm đến ta.

Về sau, ta mới biết phu thê nhà Lâm gia vì sợ bị truy cứu, không chỉ che giấu việc bán ta làm ngoại thất, mà còn lặng lẽ bỏ trốn .

Ta ngày ngày đối mặt với người muội cùng phụ khác mẫu, chịu đủ mọi nhục nhã từ nàng.

Cuối cùng, khi Lục Vân Thâm lại một lần nữa vì nàng mà sỉ nhục ta, ta không nhịn được, khóc lóc vạch trần thân thế của mình.

Ta biết làm như vậy có rủi ro, nhưng không ngờ bọn họ sau một hồi kinh ngạc liền lập tức nhốt ta lại.

Đợi đến khi Cảnh Nguyệt Như từ Hầu phủ quay về, một chén rượu độc được đặt trước mặt ta.

Hầu phủ không thể dung chứa một đại tiểu thư từng làm ngoại thất, lại làm thiếp, ta chỉ có một con đường là chết.

Nàng ta nhìn ta, nở nụ cười băng giá:

“Hóa ra lại là tỷ tỷ, chỉ là nếu tỷ có thể nhẫn nhịn tiếp tục sống như trước thì cũng có thể sống yên ổn. Nhưng giờ đây, chỉ còn một con đường chết mà thôi.”

Nhưng ta vẫn không chết được, bởi Lục Vân Thâm đã cứu ta.

Sắc mặt của Cảnh Nguyệt Như rất khó coi, hai người xảy ra một trận cãi vã kịch liệt.

Cuối cùng, Lục Vân Thâm thắng.

Hắn tuyên bố ra bên ngoài rằng ta đã phát điên, nhốt ta vào Lãnh Minh Viện hẻo lánh, cả đời không được bước chân ra ngoài.

Đêm ấy, hắn rất tức giận, hành động thô bạo suýt đoạt đi nửa mạng của ta.

Hắn bóp cằm ta, ánh mắt đầy sự tàn nhẫn:

“Nguyễn Nguyễn, ngươi có thể yên ổn một chút cho ta không? Ta mặc kệ ngươi là ai, đời này ngươi chỉ có thể ở đây, cho đến chết.”

Ta quen biết Lục Vân Cảnh tại nơi này.

Chính xác hơn, là ta đã cố tình thiết kế để tiếp cận hắn.

Phụ thân của Lục Vân Thâm là Quốc công tương lai, nhưng người mà lão Quốc công khi lâm chung chọn làm người kế vị lại chính là Lục Vân Cảnh.

Vì chuyện này mà vị trí Quốc công của Lục Nhị gia vẫn chưa được phê chuẩn.

Nếu có ai đó đủ sức đối đầu với Lục Vân Thâm, thì chỉ có thể là Lục Vân Cảnh.

Ta hận Lục Vân Thâm, ta phải tìm một người giúp ta báo thù.

Lục Vân Cảnh đã đồng ý.

Ta không biết hắn có bao nhiêu con bài trong tay, cũng không rõ hắn sẽ làm cách nào, nhưng ta chỉ có thể tin hắn.

Hắn là ánh sáng trong đêm tối của ta, mang đến cho ta hy vọng được sống sót.

Đáng tiếc, Lục Vân Thâm đã phát hiện ra.

Hắn nhìn thấy chúng ta ôm nhau, giận dữ như một con sư tử điên cuồng.

Nét mặt ấy thực sự khiến ta hả hê, nếu không phải vì Lục Vân Cảnh bị hắn đâm một nhát dao.

Ta khóc lóc van xin hắn cứu Lục Vân Cảnh, nhưng hắn lại ném linh chi thảo có thể cứu mạng chàng ném vào lò lửa.

Ánh mắt đầy căm hận của hắn như muốn xé nát ta.

Chúng ta bị đưa đến từ đường nhà họ Lục, Lục Vân Cảnh bị phế bỏ danh dự, đuổi khỏi gia tộc.

Còn ta, vì từ lâu đã bị coi là kẻ điên, lại được Lục Vân Thâm cầu xin nên giữ được mạng sống.

Nhưng ta không muốn tiếp tục sống nữa.

Ân oán, thù hận, mọi thứ đều vô nghĩa.

Khi Lục Vân Thâm nói với ta rằng thi thể của Lục Vân Cảnh được vớt lên từ sông, ta quyết định từ bỏ.

Một đoạn lụa trắng đã kết thúc cuộc đời đầy bi thương và lầm lạc của ta.

“Vậy là nàng cứ thế mà tìm đến cái chết?”

Lục Vân Cảnh đột nhiên cất lời, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.

Ta gật đầu.

Hắn nắm lấy tay ta, cười khổ:

“Ngốc nghếch, vì sao nàng không thể chờ ta thêm một chút?”

Ta lúc này mới biết, thi thể dưới sông không phải của hắn, hắn vốn chưa từng chết.

“Xin lỗi, là ta không tốt, đã không thể cứu được nàng.”

Hắn ôm chặt ta, giọng nói có chút run rẩy:

“Nhưng ta đã báo thù cho nàng rồi. Dù mất một thời gian dài, nhưng ta đã làm được.”

“Lục Vân Thâm đã chết, Cảnh Nguyệt Như cũng chết, Hầu phủ Cảnh Dương bị tịch thu gia sản.

Chỉ là, nàng không nhìn thấy được. Nguyễn Nguyễn, nàng không biết ta đã vui sướng nhường nào khi thấy nàng còn sống.”

Hắn ôm ta chặt hơn, như muốn hòa ta vào trong xương tủy.

Ánh mắt ta bất giác cay xè, nhưng ta cố chớp mắt, ngăn lại những giọt lệ sắp rơi.

Thì ra, hắn thật sự đã làm được.