04
Hôn lễ này không hoàn hảo lắm, Lục Vân Cảnh thân thể bất tiện, suýt chút nữa ngã nhào trong lúc phu thê bái đường.
Mãi đến khi tiễn vào động phòng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không ra ngoài chiêu đãi khách khứa nên đợi mọi người đã rời đi, hắn liền tự tay vén khăn voan của ta.
Nến long phụng cháy sáng, ánh sáng mờ ảo bao phủ, ta cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt như cách cả một đời của hắn.
Hắn khẽ mỉm cười, nhướng mày nhìn ta:
“Phu nhân?”
Ta e thẹn cúi đầu, trong lòng trào lên nỗi áy náy.
Ta có quá khứ không mấy tốt đẹp, như vậy mà gả cho hắn, nghĩ lại thật là không công bằng với hắn.
Tuy nhiên, đã sống lại một đời, ta nhất định sẽ tìm cách cứu hắn và đôi chân này của hắn.
Hắn như nhìn thấu tâm tư của ta, nhẹ nhàng đưa tay kéo ta vào lòng.
Màn giường buông xuống, căn phòng ngập tràn ấm áp.
Trong lòng ta chất chứa tâm sự, sáng sớm hôm sau đã tỉnh dậy rất sớm.
Khi nhìn thấy vết máu trên ga giường, ta thoáng sững sờ.
Ta quay đầu lại, liền thấy Lục Vân Cảnh vừa tỉnh dậy, dường như hắn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, giọng nói khẽ khàn:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ta điềm tĩnh giấu đi chén máu gà đã chuẩn bị sẵn, khẽ lắc đầu:
“Không có gì, chỉ là đổi nơi ở mới thiếp nhất thời chưa quen.”
Hắn bật cười, đưa tay ấn ta nằm xuống:
“Rất nhanh nàng sẽ quen thôi, thời gian còn sớm, chúng ta ngủ thêm một chút đi.”
Ta thuận theo lực đẩy của hắn mà nằm xuống, trong lòng dấy lên chút nghi hoặc.
Chẳng lẽ tối qua hắn quá thô bạo, khiến ta bị thương?
Dù sao, cũng coi như là việc tốt.
Nhắm mắt lại, ta không còn vướng bận gì, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Nơi ta không nhìn thấy, đôi mắt khép hờ của Lục Vân Cảnh bỗng mở ra, trong ánh mắt là một mảng tối đen, tỉnh táo lạ thường.
Buổi sáng hôm ấy, khi làm lễ dâng trà, Lục Vân Thâm vẫn chưa trở về.
Sắc mặt Lục nhị phu nhân có chút gượng gạo.
Hôm qua, việc Lục Vân Thâm bất ngờ rời khỏi hỉ đường được giải thích là vì công việc, nhưng bà hiểu rõ nhi tử của mình, tám phần là liên quan đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Thậm chí, khi ta đến vấn an, bà vẫn chưa hoàn hồn.
Một hồi lâu sau, bà mới cười gượng, lấy ra một chiếc vòng ngọc:
“Không hổ là tiểu thư từ Hầu phủ, quả nhiên đều là người xuất chúng.”
Bà bà ta mặt mày đen lại, lạnh lùng liếc nhìn bà ta, giọng nói đầy mỉa mai:
“Làm sao sánh được với huyện chủ, đó mới là chân chính thiên kim của Hầu phủ.”
Ta cắn môi, không nói lời nào.
Lục đại phu nhân khi gả vào đây cũng là chính thất của thế tử, nhưng đáng tiếc phu quân bà yểu mệnh, vị trí thế tử liền rơi vào tay Lục nhị gia.
Hơn nữa, nhi tử mà bà dốc sức nuôi lớn lại là một người tàn tật, những năm qua bà sống không dễ dàng gì.
Nếu không nhờ Lục lão phu nhân trông nom, e rằng đến cả thiên kim Hầu phủ cũng chẳng cưới nổi.
Ai ngờ đâu, cuối cùng lại cưới về một người được nuôi dưỡng ở ngoài trang viên .
Hôn ước giữa đại thiếu gia Lục gia và đại tiểu thư của Hầu phủ vốn là do lão gia đích thân định ra.
Dẫu không vừa lòng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Lục nhị phu nhân há miệng định nói gì, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Nhi tử bà đã làm sai, bà chỉ có thể nhẫn nhịn.
Huống chi, chẳng bao lâu nữa huyện chủ sẽ vào cửa, bà không cần phải chấp nhặt với một quả phụ.
05
Hôn sự của huyện chủ quả thật đã gần kề, đây cũng là lý do Hầu phủ vội vã gả ta ra ngoài.
Ta vừa chăm sóc hoa cỏ, vừa trầm tư suy nghĩ.
Đi lâu như vậy, Lục Vân Thâm cũng nên trở về rồi.
Quả nhiên, buổi chiều liền nghe được tiếng xì xào của các nha hoàn:
“Nhị công tử đã trở về, nghe nói trên người đầy tro bụi, như vừa từ đống lửa chui ra. Lại còn giận dữ vô cùng, vừa vào cửa liền đá Lưu quản gia một cước.”
Tay ta khựng lại, khẽ nghiêng đầu.
Một cơn đau nhói trên má, hóa ra là gai của cành hoa hồng đâm vào da thịt.
Chỉ trong chốc lát, bên má phải liền nổi lên những nốt mẩn dày đặc.
Nha hoàn thất thanh hét lên:
“Đại nãi nãi, mặt của người làm sao vậy?”
Tin tức tân nương vừa mới vào cửa đã bị dị ứng trên mặt nhanh chóng lan truyền khắp Quốc công phủ như một cơn gió.
Khi nghe được tin này, ngay cả lông mi của Lục Vân Thâm cũng không động chút nào.
Hắn đang lắng nghe lời trách mắng của Lục lão phu nhân và mẫu thân hắn.
Những ngày miệt mài tìm kiếm ngoại thất khiến hắn đứng không vững, tinh thần cũng hoảng hốt.
Khi ta bước vào, liền thấy cảnh tượng ấy.
Lão phu nhân nhíu mày:
“Sao rồi? Mặt có bị thương nặng không?”
Ta cúi đầu hành lễ:
“Lão phu nhân chớ lo lắng, không có gì nghiêm trọng.”
” Y sư trong phủ nói không thể để gió chạm vào, nên con mới dùng khăn che mặt.”
Có lẽ vì sưng đỏ liên quan đến cổ họng, giọng nói của ta cũng trở nên khàn khàn.
Lục Vân Thâm liếc ta một cái, rồi lập tức quay đi, tiếp tục nhìn Lục nhị phu nhân:
“Mẫu thân yên tâm, huyện chủ ta sẽ cưới, mọi lễ vật cứ chuẩn bị như thường.”
“Nhưng đã hứa với Nguyễn Nguyễn cho nàng vào cửa, thì không thể phụ lòng nàng. Dù sống hay chết, cho dù chỉ là một bài vị, ta cũng phải đón nàng vào làm thiếp.”
“Hoang đường!”
Lục lão phu nhân đập mạnh tay lên bàn, sắc mặt tối sầm:
“Ngươi nuôi ngoại thất đã là sai lầm, nay người chết rồi còn muốn nạp nàng ta làm thiếp, ta thấy ngươi đúng là điên rồi!”
Lục nhị phu nhân giật mình, vội kéo tay Lục Vân Thâm mà tạ lỗi:
“Mẫu thân bớt giận, Vân Thâm tính tình cố chấp, để con khuyên nhủ hắn, mẫu thân ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà hao tổn sức khỏe.”
Nói rồi, bà khẽ liếc mắt về phía ta:
“A Hồi, con khuyên bảo một chút, để ta đưa Vân Thâm về tự suy ngẫm.”
Cảnh Hồi, đó là tên mới của ta, cũng là danh xưng đại tiểu thư Hầu phủ Cảnh Dương.
Ta gật đầu, ra hiệu bà cứ yên tâm.
Đợi người đi khỏi, ta không khỏi thở dài một tiếng.
Giả vờ sâu nặng đến thế hắn thật sự cần thiết sao?
Nếu không trải qua kiếp trước, ta thực sự đã bị hành động của hắn làm cho cảm động.
Đáng tiếc, hiện giờ hắn chỉ có thể tự cảm động lấy mình mà thôi.
06
Vài ngày sau, vết thương trên mặt ta đã thuyên giảm đôi chút, nhưng vẫn không thể gặp gió.
Chuyện Lục Vân Thâm nạp bài vị thế nào ta không rõ, nhưng hôn kỳ của hắn và nhị muội ta lại đúng hẹn mà đến.
Hôn lễ được tổ chức vô cùng náo nhiệt, đồ cưới của huyện chủ kéo dài cả nửa con phố.
Giữa tiếng chiêng trống rộn ràng, ta và Cảnh Nguyệt Như chính thức trở thành tẩu muội cùng phu gia.
Nàng ta vốn khinh thường xuất thân của ta, nay lại càng không thể vì gả vào Lục gia làm tẩu tẩu của nàng mà được nàng xem trọng hơn được.
Ta không tính toán với nàng ta bởi vì nàng ta có lẽ chưa biết những ngày tốt đẹp của mình vẫn còn ở phía trước.
Quả nhiên, ngay trong ngày đại hôn, hai người đã cãi nhau một trận.
Nguyên do là vì chuyện Lục Vân Thâm thay huynh trưởng cùng ta bái đường, hai người lời qua tiếng lại, nhắc tới cả việc hắn đột ngột rời đi có phải vì để gặp kẻ không ra gì.
Lúc đầu, Lục Vân Thâm nhẫn nhịn dỗ dành, nhưng khi nhắc đến chuyện ấy, hắn không kiềm chế được, sắc mặt thay đổi.
Cảnh Nguyệt Như càng thêm chắc chắn phán đoán của mình là đúng, khóc lóc đòi hắn cho một lời giải thích.
Lục Vân Thâm phiền không chịu nổi, giận dữ bỏ sang thư phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Cảnh Nguyệt Như liền đòi về Hầu phủ.
Tất cả những chuyện này đều do Lâm bà kể lại cho ta.
Lâm bà là người mà bà bà ta ban cho ta, Lâm bà từ nhỏ sống trong phủ nên mọi việc trong phủ bà luôn rõ ràng.
Bà cười tủm tỉm nói:
“Đại nãi nãi, nhị tiểu thư của người quả thật là một người giỏi gây chuyện.”
“Giờ đây nàng đang khóc lóc trong phòng lão phu nhân, người có muốn đi xem náo nhiệt không?”
Ta khẽ lắc đầu.
Chuyện Lục Vân Thâm nuôi ngoại thất rồi chết đi chỉ có Quốc công phủ biết, Cảnh Nguyệt Như không hay lại vô tình chạm vào nỗi đau của hắn, chẳng trách hắn không vui.
Kiếp trước, bọn họ chưa từng gây ồn ào như vậy.
Lúc đó, không có chuyện thay bái đường, Cảnh Nguyệt Như dồn hết tâm tư vào ý trung nhân, Lục Vân Thâm cũng mãn nguyện cưới quý nữ, tình cảm giữa hai người họ vô cùng thắm thiết.
Cho đến khi Cảnh Nguyệt Như có thai, Lục Vân Thâm muốn nạp ta vào cửa, mối quan hệ giữa họ mới xuất hiện vết nứt.
Dù vậy, vì cảm giác tội lỗi, hắn vẫn hết mực chiều chuộng chính thất.
Ngay cả khi nàng bắt ta uống thuốc phá thai, hắn cũng khuyên ta nhẫn nhịn.
Hắn lặp đi lặp lại lời dạy bảo ta rằng, con người sinh ra đã phân chia giai cấp, số phận của ta là như vậy nên luôn bảo ta hãy nhận mệnh.
Về sau, khi hắn có thê đẹp, thiếp ngoan, lại sinh được con trai trưởng, đang lúc đắc ý nhất, ta liền giáng cho hắn một đòn chí mạng, khiến hắn không thể chấp nhận nổi.
Kiếp này, có lẽ tình cảm của bọn họ lại khó mà tốt đẹp trở lại.
Cảnh Nguyệt Như là huyện chủ lại vừa mới tân hôn, lẽ nào lại có chuyện nàng khóc lóc đòi về nhà ngoại gia?
Huống chi, vốn dĩ là Lục Vân Thâm có lỗi trước.
Dù hắn có không cam lòng đến đâu thì chuyện này cũng chỉ đành nhịn xuống mà thôi.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Lâm bà bà báo tin, nhị công tử đã mời huyện chủ quay về.
Dựa vào hiểu biết của ta về Lục Vân Thâm, trong lòng hắn nhất định đang nén một cơn tức giận.
Hắn đã quen sống theo ý mình, giờ bị ép buộc cúi đầu dù là vì tân nương, chắc chắn hắn vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cơn giận không có chỗ xả, làm sao hắn chịu nổi?
Ta tất nhiên phải giúp hắn một tay rồi.
Nhìn những khóm hoa hồng ngoài cửa sổ, môi ta khẽ nở một nụ cười nhạt.
Gần đây Quốc công phủ yên ắng hơn, không còn xảy ra chuyện gì kỳ quặc, ngay cả phu thê nhị công tử cũng đã yên ổn hơn nhiều.
Chỉ nghe nói huyện chủ quá mức đeo bám, khiến nhị công tử dường như có phần không chịu nổi.
Một chiều tà nọ, ta dẫn theo nha hoàn ra ngoài mua sắm, vừa hay gặp Lục Vân Thâm đang bước ra từ phủ.
“Tẩu tẩu?”
Hắn nghiêng đầu, giọng nói hơi khàn khàn.
Vài ngày không gặp, trông hắn tiều tụy đi nhiều.
Ta khẽ gật đầu, đáp: “Nhị công tử.”
Hắn chăm chú nhìn chiếc khăn che mặt của ta, ánh mắt nóng bỏng:
“Tẩu tẩu, mặt của người đã khá hơn chưa?”
Ta lùi lại một bước:
“Khá hơn rồi, nhưng vẫn không thể gặp gió.”
Nói rồi, ta ngước lên nhìn hắn:
“Nhị công tử, có việc gì sao?”
Hắn ngẩn người trong giây lát, tựa như có chút thất vọng.
“Vừa thấy tẩu tẩu, ta liền nhớ tới một cố nhân.”
Ta khẽ cười, giọng nói như gió thoảng:
“Nhị công tử nghi ngờ ta là cố nhân của người sao?”
Hắn lắc đầu, trong ánh mắt mang chút đắc ý xen lẫn tự mãn:
“Đương nhiên không phải, cố nhân kia trong lòng chỉ có ta, chỉ cần nàng còn sống, tuyệt đối không thể gả cho người khác.”
“Tẩu tẩu chớ trách, ta chỉ là hỏi một chút mà thôi, giờ cũng không còn sớm, tẩu tẩu trở về nghỉ ngơi đi.”
Ta đưa tay vỗ lên trán, chuỗi ngọc trai nơi cổ tay phát ra tiếng vang khẽ khàng:
“Đúng là ta sai, ở Tú Bảo Các có một ít bảo vật, ta chọn mãi mới được chuỗi ngọc này, lại phí mất không ít thời gian.”
Hắn không nói, ánh mắt thoáng lướt qua chuỗi ngọc trên tay ta, giữa chân mày khẽ nhíu lại một cách khó phát giác.