Ta là hoa khôi chốn thanh lâu.
Tình cờ cứu được một thư sinh đầy mình máu me.
Hắn ta hứa hẹn rằng một ngày nào đó nhất định sẽ chuộc thân cho ta.
Quả nhiên, ta đã đợi được ngày hắn ta chuộc thân cho ta.
Nhưng lại nghe hắn ta nói với bạn bè: “Hoa khôi thanh lâu, biết nhiều trò lắm, nhưng xuất thân thấp kém, chỉ có thể làm thiếp hèn.”
Ta chợt nhớ đến một nam nhân khác, khi ta cởi bỏ y phục, ngài ấy lại khoác lên cho ta một chiếc áo choàng, nhẹ nhàng nói: “Cô nương cớ gì lại tự coi nhẹ mình đến vậy, chẳng lẽ một đêm xuân chỉ đáng giá một thỏi vàng này thôi sao?”
Ta lặng lẽ rời đi.
Lần gặp lại hắn, ta đứng bên cạnh Thái tử.
Hắn ta giận dữ gào lên: “Nàng dám bỏ rơi ta sao?!”