Ta cẩn thận lật xem, quả nhiên ông ta đã lợi dụng thiên tai để làm giàu, bớt xén không ít ngân sách bệ hạ phân bổ cho dân Quận An Hòa.
Trong khi dân đói ăn, phải nhịn đói hoặc ăn cám bã, thậm chí có người chết đói, thì ông ta lại hưởng thụ mỹ thiếp và rượu ngon.
Ta sắp xếp lại toàn bộ thư từ và bằng chứng giao dịch của ông ta với những kẻ đồng lõa, tội danh tham ô này, ông ta khó mà chối cãi.
Sáng hôm sau, ta nhờ Hoàng Đào mang hộp gấm giao cho vị lão thần nổi tiếng liêm khiết trong triều.
Đây là người mà Tiên đế khi còn sống đã chọn để phò tá Hoàng đế hiện tại chỉnh đốn triều cương.
Ông không bao giờ dung túng cho bất kỳ kẻ nào làm quan mà tham ô hối lộ, bỏ mặc dân chúng.
Sau đó, ta cùng mẫu thân lập nên một quán phát cháo, cứu trợ dân tị nạn trong kinh thành.
Mục Dĩ Lý cũng đến giúp ta duy trì trật tự.
Ta có được chứng cứ tham ô của Mục Lang, tất cả đều nhờ vào hắn.
Khinh công của hắn tốt, mới có thể tránh được ánh mắt người khác, lẻn vào Hầu phủ Hình Dương trong đêm.
Hắn còn khuân mấy bao gạo, trán lấm tấm mồ hôi.
Ta đưa cho hắn một chiếc khăn tay.
Hắn ngẩn người, rồi mới nhận lấy:
“Đa tạ.”
“Vất vả cho công tử rồi.”
Mấy ngày sau, ta nghe tin trong triều có người dâng sớ tố cáo Mục Lang tham ô, nhận hối lộ.
Thánh thượng nổi giận, hạ lệnh điều tra triệt để.
Mục Lang bị bắt vào ngục, toàn bộ tài sản bị tịch thu.
Nhưng để ổn định dân chúng, dựng lại nhà cửa, khôi phục ruộng đồng thì ngân sách hiện tại vẫn chưa đủ.
Ta biết rõ, hai năm trước chiến tranh với ngoại quốc khiến quốc khố kiệt quệ, hiện tại triều đình đang trong giai đoạn phục hồi, bệ hạ tuyệt đối không dám tăng thuế quá mức.
Năm nay, tửu quán do ta và mẫu thân quản lý đã thu về một khoản không nhỏ.
Đã đến lúc ta phải chia sẻ gánh nặng với bệ hạ rồi.
Ta dẫn mẫu thân tiến cung gặp Thái hậu, quyên tặng mười vạn lượng bạc.
Chỉ hơn một tháng sau, nạn đói tại Quận An Hòa đã được kiểm soát.
Quán cháo mà ta lập ra tại kinh thành cũng khiến các dân tị nạn không còn quấy rối.
Nên thánh thượng hạ chỉ tuyên ta và mẫu thân vào cung.
“Phụng thiên thừa vận, phu nhân Vân Anh, mẫu mực trong lễ giáo, phẩm hạnh thanh cao; lại có nữ tử Mục Uyển Thanh, đức hạnh đáng quý, cẩn trọng tự giữ; cả hai đều có công lớn trong cứu nạn.
Đặc phong Vân Anh làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, phong Mục Uyển Thanh làm Ninh An Quận chúa, khâm thử.”
Ta vội kéo mẫu thân quỳ xuống tạ ơn.
Ra khỏi cung, vừa hay gặp Mục Lang đang bị áp giải diễu phố, không lâu sau sẽ bị xử trảm.
Ông ta qua đám đông nhìn thấy chúng ta, miệng ú ớ kêu lên.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
15
Ta tiến lại gần, mùi trứng thối, rau hỏng bốc lên khiến ta phải bịt mũi lại.
Mục Lang thấy ta đứng lại, liền vùng vẫy:
“Thả ta ra!
Ta có chuyện muốn nói với nhi nữ ta!”
Ta ra hiệu cho thị vệ.
Họ cúi chào, đứng sang một bên.
Mục Lang liền lao tới, túm lấy tay áo ta, cầu xin:
“Phụ thân sai rồi, phụ thân biết con là người có bản lĩnh.
Trước đây phụ thân không tốt với con và mẫu thân con, là phụ thân sai.
Con nhất định có cách cứu phụ thân đúng không? phụ thân không muốn chết!”
Ta nhìn ông ta, khuôn mặt đầy vết nhơ, nước trứng thối chảy từ tóc xuống mặt, chỉ khiến ta cảm thấy ghê tởm.
Ta ghé sát tai ông, nói nhỏ:
“Làm sao có cách được? Ông xem trọng ta quá rồi.
Dẫu sao những chứng cứ tham ô của ông đều do ta gửi đi cả.
Phạm lỗi thì phải chịu tội, xuống địa phủ mà sám hối với những dân lành đã chết oan vì lòng tham của ông đi!”
“Ngươi… ngươi!”
Mục Lang trợn trừng mắt, dường như không thể tin được chính ta là người đã đẩy ông ta vào địa ngục.
Ông giơ tay lên, giận dữ hét:
“Đồ nghiệt nữ!”
Nhưng bàn tay ông còn chưa kịp chạm tới ta thì đã bị Tống Đình chạy tới đá ngã xuống đất.
Thị vệ lập tức lao đến, trói chặt tay ông.
Một thị vệ khác hiểu ý, cúi chào Tống Đình:
“Tướng quân.”
Sau đó, tát mạnh Mục Lang hai cái:
“Gan to bằng trời!
Dám vô lễ với Ninh An Quận chúa được Hoàng thượng tự mình phong tước.”
Mẫu thân vội chạy tới kiểm tra xem ta có bị thương hay không.
Mục Lang ho khan, quay sang nhìn mẫu thân:
“Tất cả là do bà dạy dỗ nhi nữ tốt đấy! Đồ thương nhân ngu xuẩn!”
Ta bật cười, vừa tức vừa buồn cười.
Ta cúi người xuống, nhìn ông ta từ trên cao.
“Vốn dĩ ông khinh thường thân phận thương nhân của mẫu thân ta, vậy sao còn cưới bà?
Vì ông vừa muốn lấy tiền của bà để trải đường công danh, vừa khinh thường bà vì là nhi nữ nhà buôn.
Ông nghĩ mình có được cả đôi đường rồi đúng không?
Yên tâm đi, mẫu thân ta hòa ly với ông xong, đã gặp được người tốt.
Vài ngày nữa, khi mẫu thân ta và Tống tướng quân thành thân, ta nhất định sẽ đến mộ ông rót hai ly rượu mừng.”
“Đồ tiện nhân!”
Mục Lang chỉ kịp gào lên một tiếng, miệng liền bị bịt lại.
16
Danh tiếng quán cháo cứu trợ của chúng ta lan xa.
Nhiều người đến vì danh tiếng, khiến việc kinh doanh tửu quán lại càng phát đạt.
Ta liền dựng một tấm biển trước cửa tiệm: “Người vô gia cư, thiếu ăn thiếu uống, có thể vào tiệm uống trà nóng và dùng điểm tâm.”
Một người nữ nhân gầy yếu, mặt vàng như nghệ, quần áo bẩn thỉu đang ăn điểm tâm, nhìn thấy ta, lập tức lao tới.
Nàng ôm lấy chân ta, khóc lóc cầu xin:
“Tiểu thư, trước kia đều là lỗi của ta, xin người rộng lòng tha thứ cho ta.
Ta quỳ xuống tạ tội với người.”
Ta nhìn kỹ, mới nhận ra đó chính là Liễu Điệp.
Sau thảm họa, thánh thượng đại xá thiên hạ, nàng ta cũng được thả ra khỏi ngục.
Nàng ta dập đầu liên tục, vừa khóc vừa lẩm bẩm:
“Ta không nên đuổi người và phu nhân ra khỏi phủ, đều là lỗi của ta.
Ta có tội!”
Ta híp mắt, hỏi:
“Ngươi vừa nói gì?”
Chẳng lẽ Liễu Điệp cũng đã trọng sinh?
Nếu không, làm sao nàng biết được mối thù kiếp trước giữa chúng ta?
“Ta… Ta một hôm ta tỉnh dậy, trong đầu xuất hiện rất nhiều ký ức mà ta không nhớ từng trải qua.
Đều là những chuyện… đối nghịch với tiểu thư.”
Nàng lắp bắp trả lời.
Mơ sao? Một giấc mơ?
Nàng lại tiếp tục dập đầu, khóc lóc cầu xin:
“Muôn vàn sai lầm đều là lỗi của ta.
Xin tiểu thư rộng lượng tha cho ta, trả con lại cho ta.”
Khi Liễu Điệp bị bắt vì tội giết chết Vương Nguyên Bảo, Mục Lang đã sai người đem đứa trẻ vứt bỏ.
Ta lại nhặt đứa bé về, giao cho một tiểu thiếp trong phủ Vương Chiêu Minh nuôi dưỡng.
Ta cúi mắt nhìn nàng ta, thực sự là một dáng vẻ đáng thương.
Kiếp trước, ta và mẫu thân bị lột quần áo, chỉ mặc nội y, giữa trời đông lạnh giá bị đuổi ra khỏi phủ.
Khi mẫu thân ta bị rét đến phát sốt, ta cầu xin nàng tìm một đại phu cho mẫu thân.
Nàng đã nói thế nào?
Nàng nghiến gót giày lên ngón tay ta, nhếch mép nói:
“Ngươi giống như một con tiểu cẩu.”
Cuối cùng, mẫu thân ta bệnh chết, còn ta thì chết rét trên đường.
Ta khẽ cười, bóp lấy cằm nàng, nói:
“Liễu Điệp, ngươi đúng là giống như một con tiểu cẩu.”
Nàng ngơ ngác.
“Ngươi sủa như cẩu, ta sẽ tha cho ngươi.”
Nàng do dự hồi lâu, rồi cuối cùng thốt lên:
“Gâu… Gâu.
Ta đã sủa rồi, xin tiểu thư trả lại con cho ta.”
Ta cười đến mức rơi nước mắt, cảm giác trả thù này thật thỏa mãn.
Nhưng rồi ta lạnh lùng nói với nàng:
“Đứa trẻ ấy, nó đã chết lâu rồi.”
Nghe vậy, nàng gần như phát điên, đấm vào đầu mình.
“Ta không tin!
Ngươi nhất định đang lừa ta!”
Nàng bật dậy, định lao tới cào mặt ta.
Nhưng bị Mục Dĩ Lý đưa tay ngăn lại, dễ dàng đẩy nàng sang một bên.
“Đúng là một kẻ điên, kéo nàng ta xuống!”
Cát Tường lập tức gọi người lôi Liễu Điệp ra ngoài.
Ta nhắm mắt lại, cảm giác tất cả những gì đã trải qua ở kiếp trước giống như một cơn ác mộng.
Nhưng ta lại càng sợ hãi hơn, liệu có phải mọi thứ hiện giờ ta đang có chỉ là một giấc mộng phù du?
Ta lo rằng khi mở mắt, ta sẽ trở lại con đường đầy tuyết, bên cạnh là thi thể lạnh lẽo của mẫu thân.
Bỗng có đôi tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng ta, giọng nói dịu dàng an ủi:
“Ta đây rồi. Mọi chuyện qua rồi.”
Ta mở mắt ra, là Mục Dĩ Lý.
Hắn nói:
“Dù không biết nàng đã trải qua điều gì, nhưng ta sẽ luôn ở đây.
Bên cạnh nàng, bảo vệ nàng.”
Ta nhẹ nhàng ôm lấy hắn, đáp:
“Quân tử nhất ngôn!”
Hắn ngẩn ra, rồi ấp úng đáp:
“Tứ… Tứ mã nan truy.”
(Toàn văn hoàn)
Phiên ngoại
Thuở nhỏ, ta là một đứa trẻ ăn mày, sống nhờ vào việc xin ăn và ăn cắp vặt.
Một lần, ta trộm túi tiền của người khác, bị bắt và bị đánh dập.
Khi đó, nàng xuất hiện.
Nàng bồi thường cho người kia, rồi không chê bai mà kéo ta đứng dậy.
Nàng đưa cho ta miếng ngọc bội của mình cùng vài quả đào mà nàng vừa mua.
“Miếng ngọc bội này đáng giá một chút bạc, từ nay đừng ăn trộm nữa.”
Nàng thật đẹp.
Đôi mày cong cong, ánh mắt dịu dàng, lại có lòng nhân hậu.
Sau đó, ta đến bến tàu tìm việc làm, lại nhìn thấy thông báo chiêu binh của triều đình, liền đi nhập ngũ.
Ta tự đặt cho mình một cái tên, bởi vì ta muốn sống đường đường chính chính.
Ta vốn cô độc, không vướng bận điều gì, trên chiến trường liều mạng giết giặc.
Từ một binh lính vô danh, ta từng bước lên làm phó tướng, dựng nên sự nghiệp.
Khi trở về, ta vẫn giữ miếng ngọc bội của nàng, chưa từng đem nó đổi lấy bạc.
Ta biết nàng là tiểu thư của Hầu phủ Hình Dương, liền muốn đứng từ xa nhìn nàng một lần.
Không ngờ lại hay tin nàng đã chết thảm.
Ta dò hỏi cặn kẽ, sau đó dựng một tấm bia mộ cho nàng.
Cầm kiếm, ta xông thẳng vào Hầu phủ Hình Dương, giết chết Hầu gia và phu nhân để báo thù cho nàng.
Việc ám sát triều thần khiến ta không thể thoát tội chết.
Nghe tin quan binh đuổi tới, ta lần cuối sờ lên bia mộ của nàng.
Rồi tự vẫn ngay tại đó.
Ta không hối hận.
Chỉ tiếc e rằng đã liên lụy tới Tống Đình tướng quân, người đối xử với ta vô cùng tốt, khiến ngài phải chịu tiếng quản giáo không nghiêm.
À, đúng rồi.
Tên ta là Mục Dĩ Lý.
“Người cho ta quả đào, ta đáp lại bằng cả cuộc đời này.”
End