16
Sáng hôm sau, Trạch Việt quay lại một mình, còn Thanh Chi và Hy Nguyên lại không thấy đâu.
Ta và Phí Niệm nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều trở nên nghiêm trọng.
Ba người chúng ta tiến thẳng đến sào huyệt của yêu kê.
Hang động âm u, sâu thẳm, không khí nồng nặc mùi máu tanh khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Đột nhiên, từ sâu trong hang xuất hiện một làn sương đen. Chỉ trong nháy mắt, ta đã bị tách khỏi hai người kia.
Ta bước đi một mình trong bóng tối, phía sau bất ngờ vang lên tiếng xé gió.
Một lưỡi dao sắc nhọn lao tới, nhưng bị một chiếc cổ cầm huyễn ảnh phía sau ta ngăn lại, phát ra một tiếng đàn vang dội.
Kẻ kia tập kích không thành, định bỏ chạy thì những sợi dây đàn từ trong hư không vươn ra, kéo hắn ra khỏi làn sương đen.
Người đó chính là Thanh Chi.
Ta đưa tay bóp cổ nàng ta, lạnh lùng nói:
“Ngươi quả nhiên tu vi kém cỏi.”
Ngón tay ta vừa siết chặt, Thanh Chi đã hét lên:
“Ngươi còn không ra đây!”
Một phần sương đen tan đi, lộ ra một yêu kê đầu gà mình người. Dưới chân nó là Phí Niệm và Hy Nguyên, cả hai đang bất tỉnh.
Yêu kê quát lớn:
“Thả nàng ra, nếu không mạng hai người này khó giữ!”
Nó rõ ràng cùng phe với Thanh Chi. Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Ta nhếch môi, cười lạnh:
“Đừng xem thường ta như vậy chứ…”
Nói xong, ta vung tay, tiếng chuông phá giới vang lên. Đồng thời, ta hét lớn:
“Phí Niệm!”
Ngay sau đó, Hy Nguyên bị âm thanh của chuông phá giới đánh thức. Còn ánh mắt Phí Niệm thì rõ ràng thanh tỉnh, hóa ra hắn chưa từng bị bất tỉnh.
Hắn rút thanh bảo kiếm ra đâm thẳng vào yêu kê, chặt đứt một cánh của nó.
Động tác bóp cổ Thanh Chi của ta cũng không dừng tay, chỉ một lát nữa, nàng ta sẽ không thể cầm cự được nữa.
Bất chợt, một ngọn trường thương phóng về phía ta. Nhưng như đã dự liệu từ trước, ta nghiêng người tránh được.
Từ chỗ bóng tối, Trạch Việt bước ra, lạnh lùng hỏi:
“Ngươi dường như không hề ngạc nhiên, ngươi phát hiện ra từ lúc nào?”
“Ngay khi ngươi trở về một mình.”
Trạch Việt triệu hồi pháp tướng chiến thần. Ta biết mình không thể cầm cự lâu.
Trước khi tiến vào động, ta đã bóp nát tín vật, hy vọng viện binh sẽ sớm tới.
Dẫu vậy, trước một chiến thần như Trạch Việt, ta vẫn không tránh được bị đánh trọng thương, ngã xuống đất.
Phí Niệm sau khi đánh bại yêu kê thì cũng ngay lập tức lao đến chỗ ta.
Nhìn thấy trường thương của Trạch Việt sắp đâm xuống, hắn lớn tiếng quát:
“Dừng tay!”
Thật bất ngờ, Trạch Việt thực sự khựng lại, đứng yên tại chỗ như bị ghim chặt, hai người như đang dùng ý chí đối đầu nhau.
Nhưng thân thể Phí Niệm không thể chịu đựng nổi, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Trạch Việt vừa kinh hãi vừa tức giận, như thể bị dày vò bởi một điều gì đó, lẩm bẩm:
“Đây là Đế Ngôn Lệnh? Là ngươi? Là ngươi! Tại sao ngươi vẫn chưa chết!”
Nói xong, Trạch Việt ném mạnh trường thương về phía Phí Niệm. Ta giật mình kinh hãi, không chút do dự, lập tức bóp nát phù chú trong tay, hét lớn:
“Tru Tiên Lôi Phù!”
Phù chú này chỉ tru diệt tiên nhân, không làm hại phàm nhân.
Lúc lôi điện giáng xuống, ngay cả ta cũng không thể tránh được.
Ngay trước khoảnh khắc ý thức biến mất, ta thấy Phí Niệm, miệng đầy máu, rút từ giữa trán ra một tia sáng vàng, đặt lên người ta.
17
Khi tỉnh lại, ta nhận ra mình đã trở về thiên giới.
Chỉ thấy trên trời là tia chớp tím đầy đáng sợ, ta đang ở Đoạn Vân Nhai, chiến trường năm xưa trong thần ma đại chiến.
Hai tay ta bị trói, cả người đang đứng trên vách núi, đối diện ta là Trạch Việt, Thanh Chi và yêu kê.
Cơ thể Trạch Việt bị lôi điện đánh cháy sém.
Còn Thanh Chi thì cổ đã gãy, nhưng nàng ta vẫn còn sống, có điều sống trong một tư thế kỳ dị đáng sợ.
Nàng ta thúc giục Trạch Việt:
“Mau lấy tiên cốt của ả, ta sắp không chịu nổi nữa rồi!”
Trạch Việt cau mày nhìn ta, lấy ra một thanh dao sắc bén, nói:
“Phạn Âm, đừng trách ta.”
Ta nhìn tia sáng vàng rời khỏi cơ thể mình rồi từ từ bay về phía nam.
Nhìn về phía Trạch Việt, ta cười đầy thách thức:
“Vậy ngươi thử lấy đi.”
Thanh dao cắm vào da thịt ta, nhưng ta không hề cảm thấy đau.
Ta thích thú quan sát biểu cảm của Trạch Việt, từ tự tin, bối rối đến kinh ngạc tột độ.
Nhìn biểu cảm phong phú trên mặt hắn, ta không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Giấc mộng ám ảnh ta suốt bấy lâu nay đã bị thay đổi, ta – Phạn Âm thượng tiên – không làm nền cho bất cứ ai.
Thanh Chi phát cuồng, hét lên:
“Tiên cốt đâu? Tiên cốt lưu ly đâu!”
Sắc mặt Trạch Việt đen như mực, hắn nắm chặt cổ tay ta, dò xét mạch tượng.
Nhận ra điều gì đó, hắn nghiến răng, gần như bóp nát cổ tay ta, gầm lên:
“Phạn Âm! Ngươi!”
Ta bật cười sảng khoái:
“Sao rồi? Trạch Việt thượng thần, ngươi còn lấy được tiên cốt không?”
Hắn như phát điên:
“Tại sao? Phạn Âm, nói cho ta biết tại sao!”
Nhìn Trạch Việt điên loạn, ta bỗng cũng muốn hỏi lại hắn một câu:
“Tại sao?”
Trước khi có giấc mơ ấy, ta từng đối với hắn một lòng chân thành. Tại sao hắn lại trở thành người hoàn toàn khác như bây giờ?
Trạch Việt im lặng một lúc, sau đó giơ ngón trỏ và ngón cái ra, ước lượng một khoảng cách nhỏ:
“Chỉ một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi, ta đã là đế quân rồi.”
“Hàng trăm năm trước, ta không bằng Nghiêm Triết. Hiện tại hắn đã ngủ say nhiều năm, còn ta vẫn chỉ là kẻ đứng dưới một người! Ngươi bảo ta làm sao cam lòng?”
Ta tức đến cực điểm mà bật cười:
“Một chút sao? Ai là người đo cho ngươi vậy? Có phải kẻ khác nịnh bợ gọi ngươi là kẻ đứng dưới đế quân mà ngươi tin thật à? Ngươi còn kém xa lắm! Chỉ bằng một trái tim vì thương sinh, đế quân Nghiêm Triết đã bỏ xa ngươi cả mười vạn tám ngàn dặm rồi!”
Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, dính nhớp.
Ta và Trạch Việt đều cảm nhận được điều gì đó.
Chỉ thấy Thanh Chi sắc mặt đầy vẻ điên cuồng, đã hoàn toàn mất kiểm soát.
“Ta đã mưu tính hàng trăm năm, không tiếc hiến tế cả thọ mệnh mới thành ra bộ dạng này để tiến vào thiên giới.”
“Bây giờ tiên cốt lưu ly không còn, ta làm sao đạt được thân thể bất hoại bất diệt?”
“Ta không thể chết một mình! Ta muốn thiên hạ này cùng ta chôn theo!”
Nói xong, nàng ta túm lấy yêu kê rồi cắn mạnh một cái, yêu kê lập tức hóa thành màn sương đen dày đặc, tràn vào cơ thể nàng ta.
Trạch Việt lộ vẻ kinh ngạc:
“Thanh Chi, ngươi…”
Thanh Chi phá lên cười lớn, cắt ngang lời hắn:
“Ai là Thanh Chi? Ta là một tia ác niệm của Ma Tôn Trọng Hoàng!”
“Lúc đó Trọng Hoàng bị Nghiêm Triết đánh chết, vào khoảnh khắc cuối cùng ta thoát ra đã cắn mạnh Nghiêm Triết một nhát, kéo theo nửa thần hồn của hắn, khiến hắn chìm vào giấc ngủ sâu.”
“Trạch Việt, ngươi đúng là kẻ ngu muội! Ngươi tưởng ta không biết ngươi đang lợi dụng năng lực mê hoặc nhân tâm của ta sao? Nhưng ta cũng lợi dụng ngươi để chiếm lấy tiên cốt lưu ly đấy thôi!”
“Bây giờ tiên cốt không còn, vậy thì tất cả cùng chết đi!”
Nói rồi, Thanh Chi nhảy xuống Đoạn Vân Nhai, dùng ác niệm của Ma Tôn Trọng Hoàng làm dẫn, âm mưu phá vỡ phong ấn của Ma Tộc.
Trên bầu trời, những tia chớp tím càng lúc càng dữ dội, phát ra tiếng gầm rú như dã thú.
Không biết sức mạnh từ đâu, ta bất ngờ phá được xiềng xích trói buộc mình. Ta lập tức tát mạnh vào mặt Trạch Việt một cái:
“Ngươi đúng là kẻ ngu bị tâm ma mê hoặc! Còn không mau ngăn nàng ta lại!”
Ta nhảy xuống vách đá đuổi theo Thanh Chi, nhưng vẫn không kịp.
Bầu trời bỗng lóe lên những tia sét chói lòa, sau đó là một tiếng nổ lớn vang dội.
Ranh giới giữa tiên – ma, rách rồi.
18
Số lượng Ma Tộc nhiều vô số, những sinh vật xấu xí, dữ tợn bò ra từ khe nứt trên trời, ma khí tràn ngập khắp nơi.
Ta cúi đầu nhìn về nhân gian, thấy tai họa bắt đầu bùng nổ khắp nơi.
Hít sâu một hơi, ta lấy ra phù truyền âm.
Dựa vào giấc mộng trước đó, ta nhận ra năng lực mê hoặc nhân tâm của Thanh Chi nên ta đã sớm bảo các tỷ muội dàn đầy các phù tiếp nhận tín hiệu ở thiên giới, nhằm đánh thức những tiên nhân bị mê hoặc.
Lúc này phù truyền âm đã phát huy tác dụng.
Ta nghiêm túc hạ lệnh:
“Chư tiên nghe lệnh! Phong ấn Ma Tộc đã bị phá vỡ, nhanh chóng đến Đoạn Vân Nhai!”
Không bao lâu sau, ta thấy Bạc Xuyên, Phù Lĩnh dẫn quân đến, lao vào chiến trường.
Từng chút một, ngày càng nhiều tiên nhân xuất hiện, nhưng Ma Tộc dường như vô tận, giết mãi cũng không hết.
Ta ngẩng đầu nhìn khe nứt trên trời, trong lòng dần trở nên kiên định.
Ta là thần tiên trời sinh, trời là cha ta, đất là mẹ ta, bản thân ta chính là một phần của trời đất.
Ta hiển lộ pháp tướng, bay thẳng về phía khe nứt trên trời.
Tựa như cảm nhận được ý định của ta, phía sau đột nhiên vang lên tiếng hét xé lòng:
“Điện chủ!”
Khoảnh khắc quay đầu nhìn lại, ta thấy các tỷ muội mình nước mắt giàn giụa, liên tục gọi ta trở lại.
Ta mỉm cười rạng rỡ, sau đó quay người, kiên quyết bay đi.
Ngay lúc đó, các tỷ muội hóa thành những luồng sáng lao về phía ta, biến thành những họa tiết nhạc cụ trên pháp y của ta.
Ta nghẹn ngào:
“Đồ ngốc, tại sao lại đến đây?”
“Có điện chủ ở đâu, chúng ta sẽ ở đó.”
Tia sét màu tím giáng xuống cơ thể ta. Ta ngỡ rằng tiên cốt lưu ly đã hủy, nhưng nó bất ngờ nóng lên, biến thành một dòng chảy ấm áp tràn khắp tứ chi.
Sét tím không gây thương tổn nổi ta, bở vì thân thể ta phục hồi với tốc độ nhanh hơn cả sự tàn phá của nó!
Ta càng bay càng nhanh, cảm giác phá tan một lớp rào chắn vô hình nào đó trong thân thể.
Tia sét rèn luyện thân thể, không phá không lập!
Ta vậy mà đã đột phá để trở thành thượng thần!
Nhanh chóng đến gần khe nứt, ta niệm pháp kết ấn, pháp y tung bay.
“Ta nguyện dùng linh hồn ta để an ủi trời xanh. Ta nguyện hiến thân mình để trả lại cho đất mẹ. Ta nguyện dùng thân…”
Đột nhiên, một bàn tay lớn đặt lên tay ta, cắt ngang câu chú.
Ta nhìn thấy một thân pháp tướng giáp trắng kim, đó là… Phí Niệm?
Không, là Nghiêm Triết Đế Quân!
Nam nhân kia khẽ cười, giọng nói quen thuộc vang lên:
“Âm Âm thật giỏi. Nhưng việc này là sở trường của ta, giao lại cho ta nhé.”
19
Khi thấy Nghiêm Triết Đế Quân đã tỉnh dậy, sĩ khí của tiên giới tăng lên mạnh mẽ.
Bạc Xuyên, Phù Lĩnh cùng các chiến thần khác lần lượt cúi mình thần phục.
Dưới sự dẫn dắt của Nghiêm Triết Đế Quân, tiên giới tựa như một lưỡi kiếm sắc bén, quét sạch mọi chướng ngại trên đường.
Mở đầu của trận chiến thần ma vừa mới khai màn, Ma Tộc đã bị đánh tan dưới thế công lôi đình của tiên nhân.
Trận chiến kết thúc, Ma Tộc bị phong ấn lại, mọi tai họa tại nhân gian cũng dần tiêu tán.
Trên chiến trường đổ nát, Nghiêm Triết Đế Quân kéo theo một Trạch Việt với vẻ mặt suy sụp bay về phía ta.
Đôi mắt phượng của chàng chứa đầy ý cười, thần thái phấn chấn giữa đôi chân mày phảng phất như Phí Niệm, nét điềm nhiên trưởng thành trên khuôn mặt lại như Cố Phỉ.
“Âm Âm, sao lại nhìn ta như vậy?”
Nghiêm Triết Đế Quân đưa tay định chạm vào má ta, nhưng ta vội cúi đầu hành lễ, trong giọng nói vô thức mang theo vẻ tôn kính:
“Phạn Âm tham kiến Đế Quân.”
Đối diện với ánh mắt ai oán của Nghiêm Triết Đế Quân, ta không dám ngẩng đầu.
Phải làm sao đây! Nam tử mà ta quen biết nhân gian của ta đột nhiên biến thành vị Đế Quân mà ta luôn kính trọng!
Ta còn từng cùng chàng… thế này thế kia…
Tiếng cười khàn khàn, tự giễu cắt ngang mạch suy nghĩ rối loạn của ta.
Trạch Việt đang quỳ rạp dưới đất, đến lúc này mà trong đôi mày của hắn vẫn còn đầy sát khí.
Hắn hung hãn trừng mắt nhìn Nghiêm Triết Đế Quân, gằn từng chữ:
“Nghiêm Triết! Lại là ngươi! Ta thế mà lại một lần nữa thua dưới tay ngươi, ta không cam tâm, ta không phục!”
Đối diện với Trạch Việt, nét mặt Nghiêm Triết Đế Quân lạnh lẽo như ta chưa từng thấy bao giờ.
“Trạch Việt, hàng trăm năm trước, ta đã cảnh báo ngươi: tâm thuật bất chính, tất tự chuốc lấy tâm ma.”
Trạch Việt cười điên dại, giọng đầy vẻ cay độc:
“Đừng nói lời hay ý đẹp! Thắng làm vua thua làm giặc mà thôi. Đến nông nỗi hôm nay, ta không hối hận!”
“Ta chỉ thấy có lỗi với một người.”
Vừa nói, ánh mắt Trạch Việt hướng về phía ta.
Một cơn ghê tởm lập tức dâng lên trong ta, da gà nổi khắp người.
Hắn nào có thật lòng cảm thấy có lỗi, chỉ vì thất bại nên mới lấy bộ mặt si tình che giấu bản chất xấu xa của mình mà thôi!
Ta bước lên trước một bước, vung tay đè hắn xuống đất, xua tan tầng mây, buộc hắn phải nhìn thẳng vào cảnh nhân gian tang thương.
“Chỉ có lỗi với một người? Ngươi nói được câu này không biết xấu hổ sao! Ngươi mở mắt mà nhìn nhân gian đi! Vì ngươi và Thanh Chi, bao nhiêu bách tính ly tán, bao nhiêu người mất đi thân nhân!”
“Ngươi nợ cả thiên hạ này!”
Ánh mắt Trạch Việt lộ ra vẻ sợ hãi, ta tiếp lời:
“Ngươi căn bản không xứng làm chiến thần bảo vệ nhân gian. Ngươi nên hủy đi tiên cốt, vĩnh viễn rơi vào luân hồi để chuộc tội!”
Lời vừa dứt, chỉ nghe trong cơ thể Trạch Việt vang lên một tiếng “rắc” giòn tan.
Tiên cốt của hắn cũng không muốn thừa nhận chủ nhân như vậy nên đã tự mình tan vỡ.
Trạch Việt cứ thế rơi vào luân hồi.
Ta thở phào nhẹ nhõm, quay người lại thì thấy Nghiêm Triết Đế Quân đang nhìn ta cười đầy ẩn ý:
“Âm Âm thật uy vũ, so với chiến thần cũng không kém đâu.”
Ta lập tức đỏ mặt, khẽ nói:
“Đế Quân quá khen.”
Nghiêm Triết mỉm cười, bất ngờ nắm lấy tay ta, giọng nói như trẻ con trách móc:
“Âm Âm, mới xa cách mấy ngày mà sao nàng đã xa lánh ta như vậy.”
Ta không nhịn được che mặt.
Thật quá khó chấp nhận! Vị Đế Quân trong truyền thuyết lại gọi ta là Âm Âm!
Lúc này, ta chợt nhận ra Nghiêm Triết Đế Quân nắm lấy cổ tay ta, sau đó thân hình đột ngột khựng lại.
Chỉ thấy chàng chăm chú quan sát ta, rồi hai khóe miệng nhếch lên đầy vui sướng:
“Âm Âm, đây là…”
Ta biến sắc, chết rồi, quên mất còn “tiểu gia hỏa” trong bụng!
Ta lập tức hất tay Nghiêm Triết Đế Quân ra:
“Đế Quân, ta còn chút chuyện ở Tư Âm Điện, xin cáo lui trước.”
Phía sau, Nghiêm Triết vừa đuổi theo vừa gọi:
“Âm Âm, nàng cẩn thận một chút.”
Có lẽ ta cần thêm chút thời gian để chấp nhận sự thay đổi này.
Nhưng ta đã thoát khỏi xiềng xích của số phận trong giấc mộng ấy. Chúng ta vẫn còn cả một khoảng thời gian dài phía trước.
Mà thời gian dài đó, chính là thiên trường địa cửu.
(Toàn văn hoàn)