Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUÂN TIÊU ĐÁNG GIÁ NGÀN VÀNG Chương 3 XUÂN TIÊU ĐÁNG GIÁ NGÀN VÀNG

Chương 3 XUÂN TIÊU ĐÁNG GIÁ NGÀN VÀNG

9:27 chiều – 01/11/2024

7

Ta không hiểu ý hắn, thành thật đáp: “Ta cũng không biết.”

Hắn định nói thêm gì đó, nhưng bị giọng nói nhí nhảnh của một cô nương ngắt lời: “Vị tỷ tỷ nào tên là Ngụy Tương Nghi vậy?”

Ta còn chưa kịp phản ứng, Thôi Cẩn bên cạnh bỗng như biến thành người khác, thu lại vẻ đùa cợt, toát lên khí chất bình thản của một công tử nhà giàu.

Cô nương đó bước tới, nhìn quanh một lượt, rồi chạy thẳng về phía ta.

Ánh mắt thiện ý của nàng từ trên xuống dưới đánh giá ta, miệng cười tươi: “Tỷ chính là Ngụy tỷ tỷ phải không? Quả nhiên là một mỹ nhân, chẳng trách hoàng huynh của ta giấu kỹ không cho ai thấy.”

Ta có chút không hiểu tình huống lúc này là gì.

Thôi Cẩn đứng phía sau khẽ nhắc: “Vị này là muội muội của điện hạ, quận chúa Vĩnh Ninh.”

Ta vội vàng định hành lễ, nhưng nàng giữ lại: “Tỷ tỷ tốt của ta, không cần phải khách sáo khi ở riêng, nếu không lại xa cách quá.”

Nàng ấy có dung mạo xinh đẹp, nét mày mắt phảng phất giống Thẩm Dự An, khiến người ta không khỏi yên tâm và dễ dàng gần gũi.

Nàng ấy nhẹ nhàng lay người ta: “Tỷ tỷ, vài hôm nữa có một hội thơ, nghe hoàng huynh nói tỷ cầm kỳ thi họa đều tinh thông, hay là đi cùng ta được không?”

Theo bản năng ta muốn từ chối.

Thân phận không thích hợp. Bây giờ ta là hoa khôi thanh lâu vừa được chuộc thân, trước đó là nữ nhi của tội thần, đáng lẽ đã chết từ lâu.

Nếu dùng khăn che mặt, trước đây ở Ngụy gia khi gặp gỡ người khác, ta đều che mặt, dáng hình của ta mấy năm nay cũng không thay đổi, e rằng có người sẽ nhận ra.

Nếu không che mặt, để một hoa khôi thanh lâu xuất hiện ở nơi đó thật không thích hợp, sẽ khiến quận chúa và điện hạ mất mặt.

Quận chúa Vĩnh Ninh dường như đoán được suy nghĩ của ta, khoác tay ta nói lớn: “Ngụy tỷ tỷ không cần lo lắng, hoàng huynh ta từng nói, sự trong sạch của nữ tử không nằm ở lớp váy lụa bên ngoài.”

“Huống chi ta biết tỷ là hoa khôi thanh lâu nhưng không cần tiếp khách, chỉ phải phục vụ cầm kỳ thi họa thôi. Nếu có ai vì thế mà giễu cợt tỷ, ta sẽ giúp tỷ dạy dỗ nàng ta một trận, nàng ta cũng chẳng xứng làm bạn ta đâu.”

Dừng một chút, nàng ấy càng nài nỉ, giọng nũng nịu: “Như thế, Ngụy tỷ tỷ càng phải đi cùng ta rồi, coi như giúp muội sàng lọc bạn bè, được không?”

Ta do dự vài giây, cuối cùng cũng gật đầu: “Được.”

8

Sáng hôm hội thơ, các tỳ nữ mang đến một chiếc váy mới muốn ta thay vào.

Ta định từ chối, nhưng nghe họ nói: “Cô nương, đây là điện hạ sai chúng nô tỳ chuẩn bị, nếu cô không mặc, chúng nô tỳ biết ăn nói sao với điện hạ?”

Không còn cách nào khác, ta đành thay vào.

Quận chúa Vĩnh Ninh đã đợi ta sẵn ở tiền sảnh, vừa thấy ta, mắt nàng ấy sáng rực.

Nàng ấy nhảy chân sáo tới, không ngớt lời khen ngợi: “Vài ngày trước ta còn thắc mắc sao hoàng huynh lại đòi ta tấm gấm thêu để làm gì, hóa ra là để may y phục cho tỷ tỷ. Đúng là hương sắc và mỹ nhân phải đi đôi với nhau, tỷ tỷ mặc bộ này thật đẹp.”

Lòng ta trào dâng một cảm giác ấm áp, bị nàng ấy khen đến mặt cũng nóng ran.

Đến nơi tổ chức hội thơ, quận chúa Vĩnh Ninh khoác tay ta bước vào cùng.

Ta cảm nhận được ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, có vẻ tò mò, có người lại dò xét, khiến ta ngồi không yên, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Vĩnh Ninh siết chặt tay ta, nhẹ giọng an ủi: “Tỷ tỷ đừng sợ, tỷ ngày trước là bao nhiêu nữ tử kinh thành ngưỡng mộ, tuy thân phận đổi thay, nhưng tài hoa vẫn là thật. Nay cũng đến lúc ngẩng cao đầu mà bước đi.”

Ta bừng tỉnh, thậm chí còn có chút xúc động muốn khóc.

Bị thân phận hoa khôi thanh lâu trói buộc bao năm, ta đã quen với việc tự xem mình là thứ bỏ đi, vùi dập trong bùn đất.

Ta đã quên mất rằng mình từng là niềm ngưỡng vọng của biết bao người, từng là một đích đến mà người khác chỉ có thể ngước nhìn.

Nàng ấy mỉm cười nhìn ta: “Đi thôi, tỷ tỷ.”

Ta cùng nàng ấy bước vào giữa đám đông, cùng các thiên kim quý nữ xướng thơ đối đáp.

Ta đối diện với ánh mắt của các nàng, hiểu rằng các nàng thực ra vẫn xem thường ta, nhưng cũng không thể phủ nhận tài hoa của ta.

Mỗi câu đối do các nàng đưa ra, ta đều có thể đáp lại. Còn những câu đối ta ra, không ai nghĩ ra được câu tiếp theo.

Vì vậy, không ai biết từ khi nào, các nàng bắt đầu không tự nguyện mà tôn trọng ta.

Như vậy là đủ rồi.

Từ một nữ tử phong trần hèn kém, có thể nhận được sự kính nể từ những người vốn coi khinh ta, đối với ta như vậy đã đủ.

Hội thơ gần kết thúc, cuối cùng là cùng các nam nhân tập hợp lại dùng tiệc.

Không phải cùng ngồi ăn, nhưng là cùng ở một nơi.

Ta đang trò chuyện vui vẻ cùng Vĩnh Ninh, chợt nghe có người gọi: “Uyển Nương, là nàng phải không?”

9

Nếu là trước đây, chỉ cần nghe giọng ta đã biết là Trần Trúc Sinh gọi.

Nhưng lần này, ta quay lại rồi mới nhận ra là hắn ta.

Sắc mặt ta nhàn nhạt: “Là Trần công tử sao.”

Ánh mắt kinh ngạc của hắn ta dừng lại trên người ta hồi lâu, rồi lại nhìn qua nhìn lại giữa ta và Vĩnh Ninh: “Uyển Nương, chẳng phải ta bảo nàng ở nhà nghỉ ngơi sao, sao nàng lại đi cùng quận chúa?”

Nghe vậy, ta không khỏi buồn cười.

Nói ra, ta rời phủ hắn ta cũng đã gần một tháng, vậy mà hắn ta lại chẳng hề hay biết.

Ta giữ nét mặt bình thản, hành lễ: “Nói đến cũng phải, ta chưa có lời cảm tạ công tử vì đã chuộc thân cho ta, nhưng trước đây ta cũng hầu hạ công tử như nha hoàn, dâng trà rót nước suốt bao năm, xem như đã trả lại phần nào.”

“Giờ đây, ta đã dọn ra khỏi phủ Trần công tử, từ nay cầu ai nấy đi, đường ai nấy bước.”

Ta nói không to không nhỏ, vừa đủ để những người đứng xem náo nhiệt quanh đó nghe thấy.

Bề ngoài như thể ta đang cảm ơn ân tình của hắn ta, nhưng thực chất cũng là ngầm tuyên bố giữa ta và hắn ta không hề có chuyện thân mật hay tình cảm nam nữ.

Dù người khác tin hay không, những lời này nhất định phải nói.

Ta cần sống đường hoàng, ngay thẳng, không có gì phải thẹn với bản thân.

Trần Trúc Sinh nghe hiểu ẩn ý của ta, sắc mặt thoáng bàng hoàng.

Nhân lúc này, ta dắt tay Vĩnh Ninh rời đi.

Nói xong những lời đó, lòng ta lại bắt đầu lo lắng: “Vĩnh Ninh, trước đây khi ở cùng Trần Trúc Sinh, ta thật sự…”

Vĩnh Ninh nắm chặt tay ta, cho ta cảm giác an toàn, khẽ lắc đầu: “Ngụy tỷ tỷ, tỷ có biết hội thơ này thực ra là do hoàng huynh nhờ ta tổ chức. Trước kia ta không hiểu ý nghĩa của việc này, giờ ta đã hiểu rồi. Ngụy tỷ tỷ, tỷ có nhận ra dụng ý của hoàng huynh không?”

Ta khẽ gật đầu, mỉm cười đáp: “Ta hiểu, cảm ơn muội.”

Nói xong, ta lại thoáng nghi ngờ: “Quận chúa, nghe nói trước kia muội gặp hắn trong Ngự Hoa Viên liền phải lòng, nhưng nhìn phản ứng của muội ban nãy, hình như không có tình ý với hắn?”

Vĩnh Ninh bật cười, tinh nghịch chớp mắt hai lần, ngoắc tay ra hiệu ta lại gần.

“Nói riêng cho Ngụy tỷ tỷ thôi nhé, tỷ tỷ đừng nói với hoàng huynh của ta đấy.”

“Ta quả thực đã gặp hắn ở Ngự Hoa Viên, nhưng chẳng hề động lòng. Chỉ là ta làm vài hành động có phần mập mờ. Không ngờ hắn lại tự tin đến vậy, bắt đầu đi rêu rao khắp nơi rằng ta say mê hắn. Mà tất cả những điều này, đều là do ta và hoàng huynh ngầm sắp đặt.”

Ta kinh ngạc thất sắc: “Vì sao lại làm như vậy? Điều này sẽ tổn hại đến danh tiếng của muội mà!”

Vĩnh Ninh nhún vai: “Yên tâm đi, tỷ tỷ. Trần Trúc Sinh chẳng có chứng cớ gì. Chỉ dựa vào vài lời mơ hồ đã nói ta có tình ý với hắn thì chỉ có thể coi là đồn nhảm, không ảnh hưởng gì đến thanh danh của ta. Nếu thực sự cần, ta còn có thể buộc tội hắn là vu khống quận chúa.”

“Nói đến lý do tại sao làm vậy,” nàng ấy nhìn ta đầy vẻ trêu chọc, “có lẽ hoàng huynh lo mỹ nhân sẽ chạy theo người khác. Làm muội muội của huynh ấy, vì hạnh phúc cả đời của hoàng huynh, ta hy sinh chút ít thì cũng chẳng đáng kể gì.”

Mặt ta đỏ bừng, trong lòng trỗi lên cảm giác muốn nhanh chóng trở về gặp Thẩm Dự An.

10

Dùng xong bữa, ta liền kéo tay Vĩnh Ninh muốn cùng nàng quay về.

Không ngờ vừa ra khỏi cửa, lại gặp Trần Trúc Sinh.

Hắn ta cúi người chào Vĩnh Ninh trước, sau đó quay sang ta nói: “Uyển Nương, trời đã tối rồi, đừng làm phiền quận chúa nữa, đi cùng ta về đi.”

Ta lộ vẻ khinh thường: “Xem ra những lời ta nói khi trước, Trần công tử dường như không nghe rõ. Ta đã dọn ra khỏi cái viện đó từ lâu rồi, sao có thể nói đến chuyện cùng nhau quay về? Không bao lâu nữa, ta sẽ lập gia thất, mong Trần công tử đừng nói những lời bịa đặt, làm hoen ố thanh danh người khác.”

Hắn ta dường như bị lời ta nói làm cho choáng váng, liên tiếp ngẩn người, thậm chí còn lùi lại một bước: “Dọn đi? Lúc nào? Sao ta không biết?! Còn nữa, nàng muốn lấy chồng?! Nàng sao có thể lấy chồng?! Nàng muốn gả cho ai?!”

Vĩnh Ninh kéo ta ra phía sau, khó chịu nói: “Khách đã rời đi, chủ nhân lại không hay biết, chuyện này ngươi nên hỏi đám hạ nhân câm điếc nhà ngươi ấy. Còn về chuyện kết hôn, liên quan gì đến ngươi?”

Hắn ta nhìn ta thoáng qua, thấy ta không lên tiếng, liền tỏ vẻ khó xử với Vĩnh Ninh: “Quận chúa không biết đó thôi, vị cô nương này trước đây là hoa khôi thanh lâu Uyển Nương mà ta đã chuộc thân từ thanh lâu. Ta vì nàng mà tiêu tốn ngàn vàng, nàng ta tự nhiên là của ta.”

Ta bị những lời lẽ trơ trẽn của hắn ta làm cho tức giận bật cười: “Trần công tử, ngươi chuộc thân cho ta, chẳng lẽ không phải là để trả ơn cứu mạng sao?

“Ngươi có phải đã quên, năm xưa khi ngươi đầy mình máu me ngất xỉu ở cửa sau Hồng Tú Lâu, chính ta đã nói với tú bà, mới được phép cứu ngươi.

“Cũng chính ngươi, sau khi vết thương lành lại, đã nói rằng cảm kích ân tình của ta, nguyện chuộc thân cho ta. Sao bây giờ lại nói như thể ngươi ban phát ơn huệ lớn lao cho ta?”

“Trần tiểu công gia, làm người không thể vô lý như vậy!”

Sắc mặt hắn ta lập tức tái nhợt.