Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUÂN TIÊU ĐÁNG GIÁ NGÀN VÀNG Chương 2 XUÂN TIÊU ĐÁNG GIÁ NGÀN VÀNG

Chương 2 XUÂN TIÊU ĐÁNG GIÁ NGÀN VÀNG

9:26 chiều – 01/11/2024

Máu ta bắt đầu sôi trào, ánh mắt đỏ rực vì căm hận, nhưng cũng đầy bất lực: “Tất nhiên! Đêm nào ta cũng muốn! Nhưng ta chỉ là một nữ nhân, ta có thể làm được gì?!”

Khi Ngụy gia vừa gặp nạn, ta nào phải chưa từng nghĩ đến việc kêu oan, tìm ra sự thật, rồi báo thù.

Nhưng chỉ riêng việc giữ mạng cho ta và đệ đệ, cố gắng sống sót đã tiêu hao hết sức lực của ta.

Thẩm Dự An nhìn vào mắt ta, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ ở khóe mắt, nói: “Ngụy Tương Nghi, trở thành Thái tử phi của cô, cô sẽ giúp ngươi báo thù, thế nào?”

05

Ta ngây người, sững sờ đến nỗi quên cả chớp đi giọt nước mắt còn vương trên lông mi.

Thái tử đưa tay chỉnh lại những lọn tóc rối bên thái dương ta, rồi dùng ngón tay gạt đi giọt lệ ấy, hỏi: “Không trả lời cô, là không bằng lòng sao?”

Ta không suy nghĩ mà thốt lên: “Không phải không bằng lòng.”

Khóe môi thái tử cong lên thành một nụ cười nhạt, giọng nói phảng phất ý cười: “Vậy là bằng lòng rồi?”

Ta cắn môi, không biết phải đáp thế nào.

Một lúc lâu sau, ta mới cẩn trọng, nghi ngờ mở lời: “Vì sao lại là ta? Điện hạ là Thái tử, muốn bao nhiêu danh môn quý nữ chẳng được, mà ta thì chỉ là…”

Chỉ là một nữ nhi của tội thần, lẽ ra đã chết không toàn thây, lại là một hoa khôi thanh lâu từng lăn lộn nơi gió bụi, thậm chí đã từng bị nam nhân khác dưỡng trong phủ, vì sao ngài lại chọn ta?

Thái tử xoay người đi, khiến ta không thấy được biểu cảm trên gương mặt, chỉ là giọng nói dường như có chút tức giận.

“Tại sao ư? Ngụy Tương Nghi, ngươi tự suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc vì sao cô lại chọn ngươi. Nghĩ xong rồi, ngày mai đến tìm cô.”

Ta không hiểu vì sao, trong lòng thầm nghĩ lời đồn Thái tử tính khí thất thường quả nhiên không sai.

Một đêm không thể chợp mắt.

Khi trời sáng hẳn, ta đến tìm Thẩm Dự An.

Nha hoàn cung kính dẫn ta đến thư phòng, nói: “Nguỵ cô nương điện hạ đang ở bên trong, cô chỉ cần gõ cửa là được, nô tỳ xin phép lui trước.”

Nàng cúi người hành lễ rồi nhanh chóng rời đi.

Ta khẽ đằng hắng, gõ cửa: “Thái tử điện hạ, ngài ở bên trong chăng?”

“Vào đi.”

Ta đẩy cửa bước vào, liền thấy thái tử đang mặc quan phục chuẩn bị vào triều, đầu hơi nghiêng, tay cầm chiếc mũ.

Thấy ta, thái tử bất đắc dĩ lên tiếng: “Dường như tóc bị thứ gì đó vướng vào, giúp cô được không?”

Ta vội vàng bước đến.

Thẩm Dự An khom người, ngoan ngoãn đưa đầu ra.

Thái tử quá cao, thêm chiếc mũ trên đầu, ta đành nhón chân, cố gắng gỡ lọn tóc đen đang quấn hai vòng quanh chiếc nút đính ngọc bích.

Thở phào nhẹ nhõm, ta ngước nhìn thái tử: “Điện hạ bên mình chẳng có ai hầu hạ sao?”

Thái tử cũng vừa ngẩng đầu, mũi ta và thái tử chỉ cách nhau một chút xíu, hơi thở của thái tử lướt nhẹ qua má ta.

Cả hai đều sững lại.

Thẩm Dự An đứng thẳng, quay đầu sang hướng khác: “Cô không quen để người khác hầu hạ.”

Ta mím môi, hỏi: “Lời hứa của điện hạ hôm qua, giờ còn tính chăng?”

Thái tử quay lại nhìn ta: “Tất nhiên.”

Ta cúi người hành lễ: “Dân nữ Ngụy Tương Nghi, nguyện làm Thái tử phi của điện hạ, cầu xin điện hạ rửa oan cho gia tộc Ngụy gia!”

6

Ta tạm thời ở lại Thái tử phủ.

Cùng ở lại còn có đệ đệ ta.

Ngày hôm ấy ở thư phòng, sau khi ta nói xong lời ấy, hắn chỉ đỡ ta đứng lên, rồi đi vào triều.

Chẳng bao lâu sau, Ngụy Lương được đưa đến.

Là do Thẩm Dự An phái người tiếp đón.

Người đệ đệ bẩn thỉu, rụt rè đứng giữa đám người, mãi đến khi thấy ta mới nở nụ cười ngây ngô, chạy đến ôm chầm lấy ta.

“Tỷ tỷ! Lương nhi nhớ tỷ tỷ lắm, đã lâu rồi tỷ tỷ không đến gặp Lương nhi!”

Ta xoa đầu nó: “Lương nhi ngoan, từ giờ tỷ tỷ sẽ không rời xa đệ nữa, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”

Cạnh đó, Thôi Cẩn mỉm cười nói: “Ngụy cô nương thật thương đệ đệ mình.”

Hắn chính là người từng trò chuyện với Trần Trúc Sinh trong thư phòng và cũng là người đã đưa ta đến gặp Thẩm Dự An.

Ta cảm kích tạ ơn, hắn phất tay đáp: “Cô nương không cần cảm ơn ta, ta chỉ làm theo lệnh của Thái tử điện hạ mà thôi.”

Buổi tối đầu tiên ở lại, Thẩm Dự An giới thiệu với ta: “Đây là thế tử Thôi phủ, Thôi Cẩn. Dạo này hắn cũng nhàn rỗi, nếu nàng muốn ra ngoài, cứ để hắn dẫn đường.”

Ta xoắn chặt tay, không dám tin hỏi: “Ta có thể ra ngoài sao? Đi từ cổng chính Thái tử phủ sao?”

Trần Trúc Sinh từng giam ta trong viện suốt một thời gian dài, không cho ta bước ra ngoài.

Ban đầu, hắn ta nói vì thương xót ta không muốn ta vất vả, mọi việc cứ để bọn tiểu đồng lo liệu.

Sau đó, hắn ta lại bảo: “Uyển Nương, xuất thân của nàng, thật sự không thích hợp để thường xuyên ra ngoài.”

Lời nói ấy đã đóng đinh ta vào một khoảng trời tù túng.

Thẩm Dự An nhìn ta cười: “Tùy nàng thích thôi. Nếu muốn đi từ cửa bên cũng được, chỉ là đừng chui qua lỗ chó nữa. Đại Hoàng mới ba tháng tuổi, lỗ chó nó đào không lọt nổi một người như nàng đâu.”

Mặt ta nóng ran, mắt cay cay như muốn khóc.

Sao thái tử biết chuyện ta từng chui qua lỗ chó? Nhưng nhìn Thôi Cẩn đứng cạnh, ta liền hiểu ra.

Dù gì cũng có một nhân chứng tận mắt chứng kiến mà.

Thẩm Dự An bận rộn, phần lớn thời gian là Thôi Cẩn như một thị vệ luôn ở bên ta và Ngụy Lương.

Hắn nói nhiều.

Khi thì kể chuyện xưa trong triều đình, khi thì lại là về Thẩm Dự An.

“Cô nương không biết đâu, điện hạ mệt nhọc vô cùng, việc thi hành chính sách mới khó khăn lắm. Mấy lão già trong triều, tâm tư chỉ mải mê tranh giành quyền lực, làm sao để vơ vét thêm của cải, thăng quan tiến chức, chẳng có chút nào nghĩ đến dân.”

“Điện hạ của chúng ta cũng là người đáng thương, mẫu hậu mất sớm, bệ hạ lại thiên vị Hoàng quý phi và Thất hoàng tử. Điện hạ trên triều đình như đi trên dây, chỉ có cái danh Thái tử mà thôi.”

Ta lặng lẽ lắng nghe, nhận ra Thẩm Dự An hoàn toàn khác với hình dung của ta.

Một ngày nọ, Thôi Cẩn không còn vẻ tươi cười thường thấy, nét mặt căng thẳng: “Điện hạ sáng nay trong buổi triều đã đưa ra đề nghị xét xử lại vụ án phản quốc của Ngụy gia. Tuy rằng gặp không ít cản trở, nhưng cô nương yên tâm, điện hạ nhất định sẽ tìm được cách.”

Ta cứ tưởng ngài ấy sẽ thận trọng tính toán lâu dài, không ngờ ngài ấy lại trực tiếp đưa ra yêu cầu xét xử lại.

Như nhìn thấu tâm tư của ta, hắn cười nói: “Điện hạ sợ cô nương sốt ruột mà thôi.”

Ta hỏi hắn: “Điện hạ hôm nay có về muộn không? Ta muốn tự mình tạ ơn ngài ấy.”

Thôi Cẩn nhướng mày: “Có lẽ thế, ta cũng không rõ. Nếu ngài ấy trở về, ta sẽ bảo nha hoàn thông báo cho cô nương một tiếng.”

Ta khẽ gật đầu.

Đến tận đêm khuya, nha hoàn mới nhẹ nhàng gõ cửa phòng: “Cô nương, người đã ngủ chưa? Điện hạ đã về rồi.”

Ta đáp lời, khoác chiếc áo ngoài rồi theo nàng đi ra ngoài.

Thẩm Dự An đang trong thư phòng, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng khi thấy ta, ánh mắt ngài ấy dường như sáng lên đôi chút: “Sao nàng lại đến đây?”

Ta tiến lại gần: “Ta nghe Thôi Cẩn nói, điện hạ trên triều đã đề xuất xét xử lại vụ án oan của gia tộc ta, nên đặc biệt đến để tạ ơn điện hạ.”

Ngài ấy nhướng mày: “Chỉ đến vậy mà không mang trà nước điểm tâm cho ta, chỉ thế đã là cảm tạ sao?”

“Đương nhiên không chỉ thế.”

Ta mạnh dạn ngồi xuống trên đùi Thẩm Dự An, tay vòng qua cổ ngài ấy, chiếc áo ngoài buông lỏng, để lộ gần hết bờ vai trần.

Ánh nến khẽ chao đảo, ta liếc mắt đưa tình nhìn ngài ấy, giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ: “Điện hạ, ta hầu hạ ngài nghỉ ngơi, được chăng?”

Ta cảm nhận rõ sự thay đổi nổi bật ở một chỗ nào đó của ngài ấy, trong lòng bất giác kinh hãi.

Trên đời này lại có vật khổng lồ như thế sao…

Nhưng bầu không khí đã đẩy tới mức này, ta không thể lùi bước, chỉ đành cắn răng tiếp tục, ngẩng đầu định hôn ngài ấy.

Thế nhưng ngài ấy lại ngăn cản ta, giọng khàn khàn: “Ngụy Tương Nghi, nàng có biết mình đang làm gì không?!”

Ta cắn môi, gật đầu: “Đương nhiên là biết, ta muốn tạ ơn ngài, nhưng hiện tại, tất cả những gì ta có đều là ngài ban cho, chỉ có thân thể này là của ta. Vậy nên…”

Sắc mặt ngài ấy rõ ràng là tối sầm lại, nét mặt như thể vừa giận vừa buồn cười.

Ta bồn chồn xoắn tay: “Ngài giận rồi sao? Ngài đừng lo, ở chỗ Trần Trúc Sinh, ta chưa từng đồng phòng với hắn, ta vẫn trong sạch…”

Lần này ngài ấy thực sự cười ra tiếng vì tức giận: “Vậy nàng nghĩ ta từ chối nàng vì cho rằng nàng không trong sạch sao?!”

Ta cắn môi, không biết phải trả lời thế nào.

Ngài ấy thở dài, lạnh mặt bế ta lên, đặt lên ghế mềm trong thư phòng: “Đêm nay nàng cứ ở đây, nghĩ kỹ xem, rốt cuộc ta giận vì điều gì!”

Rồi ngài ấy phất tay áo bỏ đi.

Sáng hôm sau, ta không thấy Thẩm Dự An.

Trái lại, Thôi Cẩn với vẻ mặt tò mò tìm đến ta: “Điện hạ tối qua đến tắm suối lạnh ở phủ ta cả đêm, cô nương có biết tại sao không?”