Lưu Như Yên dù hoảng sợ nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, vươn tay ra định nắm lấy tay Lâm Kim Lan:
“Ngươi tỉnh lại đi, ta là Lưu Như Yên, là Yên nhi của ngươi mà!”
Lâm Kim Lan ôm đầu, đau đớn như thể đầu hắn sắp nổ tung. Yêu khí từ cơ thể hắn bắt đầu bùng phát, cảm giác bất an và giận dữ hiện rõ trong từng hành động. Hắn lẩm bẩm:
“Yên nhi… Yên nhi đã giết Thuý Thuý. Thuý Thuý là thê tử của A Mộc, và A Mộc sẽ trả thù cho nàng. A Mộc chính là ta…”
Đôi mắt Lâm Kim Lan dần phủ một lớp khí đen, giấu kín sát ý đang dâng trào.
Yêu khí hóa thành những móng vuốt dài nhắm vào Lưu Như Yên. Nàng ta vội vàng lăn ra một bên, nhưng vẫn bị cào xước mặt. Máu từ vết thương nhỏ giọt xuống.
“Kim Lan, ngươi làm sao vậy? Tại sao ngươi lại làm ta bị thương?”
Lưu Như Yên gào lên, hai tay giữ chặt vết thương trên mặt, máu từ những vết xước chảy ra thành dòng.
“Tại sao ngươi lại muốn giết ta?”
Lúc này, ta thì thầm niệm chú, đưa lời nói vào tai Lâm Kim Lan, kẻ vẫn đang chìm trong cơn mộng loạn:
“A Mộc, chính Lưu Như Yên đã hại ta. Ngươi không báo thù cho ta sao?”
Lời ta như mũi dao đâm thẳng vào tâm trí hắn.
Lâm Kim Lan gào lên, đôi mắt hắn ngập tràn căm hận. Hắn nghiến chặt răng, giọng nói đầy hận thù:
“Chính ngươi, chính ngươi, đồ tiện nhân! Ngươi đã giết Thuý Thuý, ta phải giết ngươi!”
Nghe thấy tên của ta, khuôn mặt Lưu Như Yên méo mó vì giận dữ. Nàng ta cũng gào lên, quên cả sợ hãi lẫn đau đớn, lao tới nắm chặt tay áo Lâm Kim Lan, chất vấn đầy cay đắng:
“Liễu Thuý Thuý, trong lòng ngươi lại nhớ đến nàng ta sao?”
Ta ngồi trước mặt nước, quan sát cảnh tượng đó, cảm thấy thú vị vô cùng.
“Chó cắn chó, thật là một cảnh tượng tuyệt vời.”
Ta mỉm cười, rồi lại niệm chú, tạo ra một tàn ảnh của ta, xuất hiện ngay bên cạnh Lâm Kim Lan.
Lưu Như Yên nhìn thấy ta, sắc mặt trắng bệch như thể nhìn thấy quỷ:
“Liễu Thuý Thuý, ngươi… ngươi vẫn còn sống sao? Kim Lan, giết nàng, mau giết nàng ta đi! Chính nàng ta đang dụ dỗ ngươi!”
Ta đứng yên, nhìn nàng ta nắm chặt tay Lâm Kim Lan mà gào thét, đôi mắt ánh lên vẻ chế giễu.
Ta bắt chước động tác của nàng, nắm lấy cánh tay còn lại của Lâm Kim Lan, thì thầm:
“A Mộc, ngươi không báo thù cho ta sao? Ta là thê tử của ngươi, là người phụ nữ mà ngươi yêu nhất.”
Lưu Như Yên trợn to mắt, không thể tin vào những gì ta nói.
“Tiện nhân, ngươi nói gì?”
Ngay khi Lâm Kim Lan đang đấu tranh nội tâm, định ra tay với ta, yêu khí của hắn hóa thành kiếm, đâm thẳng vào đan điền của Lưu Như Yên.
Nàng ta trân trối nhìn Lâm Kim Lan, gương mặt đầy kinh ngạc và không thể tin nổi:
“Kim Lan… sao ngươi lại giết ta?”
Thanh kiếm trong tay Lâm Kim Lan lại đâm sâu thêm, Lưu Như Yên phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất lịm.
Ta nhìn cảnh tượng đó, nụ cười càng rạng rỡ hơn. Ta vươn tay, giải tỏa ảo giác trước mắt Lâm Kim Lan.
Hắn kinh hoàng, vội vã ôm lấy thân thể của Lưu Như Yên, cố gắng cầm máu từ vết thương không ngừng chảy ra.
“Yên nhi… ngươi sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhưng Lưu Như Yên không thể đáp lại hắn. Máu không ngừng trào ra từ khóe miệng nàng ta, trong máu còn mang theo độc của yyêu tộc khiến vết thương đen kịt, khó mà lành lại. Ngay cả một đại La Kim Tiên đến cũng không thể cứu được nàng.
Ta vung tay lên, ánh sáng từ Kim Đan của Lưu Như Yên đột ngột vỡ tung, những vệt đen lan ra khắp tứ chi và trái tim nnàng ta .
Một tiếng nổ vang lên, thân thể của nàng ta đã hóa thành tro bụi, tan biến vào không trung, không để lại gì cả.
Ta muốn không chỉ là cái mạng của nnàng ta, mà là diệt tuyệt cả xương cốt.
Đôi tay của Lâm Kim Lan bỗng trở nên trống rỗng. Hắn ôm đầu gào khóc tràn đầy đau khổ, đau đớn tột cùng. Khi hắn quay lại nhìn ta, ánh mắt đầy sát ý bùng lên.
“Tiện nhân! Ngươi phải chết!”
Hắn gầm lên, móng vuốt sắc bén vẽ ra trong không khí, lao thẳng về phía ta. Yêu khí từ hắn cuồn cuộn bùng nổ. Ngoài kia, những bông hoa đào yêu ma bắt đầu lay động mạnh mẽ…
Hoa đào trong Phương Phi Cốc rơi xuống như cơn mưa, đầy quyến rũ và đẹp đẽ, nhưng lại mang theo một không khí bất an.
Lâm Kim Lan điên cuồng tấn công ta, nhưng ta chỉ nhẹ nhàng lướt đi, tránh né, lạnh lùng cười trước sự mất trí của hắn.
“Ngươi tự phụ quá rồi,” Ta thì thầm vào tai hắn rồi bắt đầu dệt lên giấc mộng cuối cùng cho hắn.
Trong giấc mộng, khi ánh hoàng hôn buông xuống, khói bếp nhẹ nhàng bay lên từ bếp lửa, ta đứng bên bếp, nấu món trà thảo mà hắn yêu thích nhất.
Khi hắn bước vào nhà, đôi mắt ta khẽ cười, nhẹ nhàng tiến lên chào đón:
“A Mộc, ngươi đã về rồi.”
“Phải, Thuý Thuý, ta đã về,”
Lâm Kim Lan lẩm bẩm, đôi mắt đục ngầu trở lại, tiếp tục mê man. Hắn lặp đi lặp lại lời nói đó, bị ta dẫn dắt, bước từng bước ra khỏi căn phòng và tiến về phía hố sâu mà ta từng bị ném vào.
“Lâm Kim Lan, đây là kết cục mà ta đã tự tay chọn cho ngươi,”
Ta vừa nói, vừa nhìn vào cái bóng tàn ảnh của tta đang đứng chờ ở miệng hang.
Thời gian dường như kéo dài vô tận, nhưng cũng có thể chỉ mới trôi qua trong chớp mắt. Từ trong hang tối vang lên những âm thanh rợn người, tiếng nhai nuốt răng rắc.
“Phì! Con ếch nhỏ, ngươi gửi cho ta loại yêu thú gì vậy? Khó nuốt quá!”
Tại Vô Cực Sơn, ta cầm miếng ngọc bội của Lâm Kim Lan, nghiền nát nó thành bụi, để những mảnh vụn bay theo gió. Bên ngoài, một tên đầy tớ cúi đầu cung kính báo tin:
“Tiên quân Phu nhân, thời khắc đã đến. Các vị tiên khách đều đã chờ ở tiền điện.”
Phải rồi, hôm nay là ngày ta và Cố Tu Viễn kết lại đạo lữ.
Ta đứng dậy, bước từng bước ra ngoài, đi đến trước mặt Cố Tu Viễn trong bộ lễ phục đỏ thắm.
Lễ kết duyên lần này diễn ra suôn sẻ, sợi dây đỏ quấn quanh cổ tay chúng ta lấp lánh như ánh sao nhỏ bé.
Kể từ giây phút này, ta có thể nhìn thấy điểm yếu của hắn, nơi sinh mệnh của hắn phụ thuộc. Dù hắn có nửa thân tiên nhân đi chăng nữa, một khi điểm yếu đó bị phá hủy, toàn bộ tu vi của hắn sẽ tiêu tan.
Gương mặt của hắn bị băng giá bao phủ suốt bao năm qua, giờ đây lại tan chảy như tuyết sớm giữa trời xuân.
Bây giờ, tất cả mọi thứ đã nằm trong tay ta.
“Yên nhi, cuối cùng ta cũng cưới được nàng rồi.”
Cố Tu Viễn cười, ta cũng cười.
Hắn tự tay trao cho ta con dao, làm sao ta có thể từ chối một món quà lớn như vậy?
Ta nhận lấy và tự tay phá hủy mệnh môn của hắn, nhìn hắn run rẩy vì cơn đau đớn tột cùng mà nụ cười trên môi ta càng lúc càng rạng rỡ hơn.
Sự mất mát tu vi khiến hắn đau đớn không thể chịu nổi, và niềm vui của ta chính là được chứng kiến cơn đau đó, vì nó đến từ ta.
Hắn nhìn ta, cố gắng ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn khi pháp thuật che mắt hắn của ta biến mất.
“Liễu Thuý Thuý, là ngươi!”
“Chứ không thì sư tôn nghĩ là ai?”
Ta điềm tĩnh đáp.
“Người mà ngươi luôn nhớ nhung đã chết rồi, và ngươi sắp được đoàn tụ với nàng ta nhanh thôi. À, nhưng để cho ngươi chết như vậy thì quá dễ dàng rồi. Ta sẽ để ngươi sống lâu thật lâu, sống như một phàm nhân, chịu đựng tất cả nỗi khổ của trần gian trước khi chết.”
Cố Tu Viễn ngã nhào từ bậc thềm của tiên quân, giờ chỉ còn là một phế nhân ở mức độ trợ đan kỳ, một kẻ không còn chút tu vi nào.
“Yêu nữ, ngươi đã dùng loại tà thuật gì? Trả lại tu vi cho ta!”
Hắn gầm lên trong cơn giận dữ và hoảng loạn, nhưng ta không quan tâm. Cơ thể ta cũng dần dần tan biến, nhưng nụ cười của ta càng thêm rạng rỡ.
“Ngươi nói về tà thuật ư? Ngươi tự nhận là chính phái, nhưng ngươi đã dùng sức mạnh tiên giới để hành hạ ta, một phàm nhân không chút sức mạnh, vậy có gì là cao thượng?”
“Cố Tu Viễn, ta đã đánh đổi tất cả chỉ để khiến ngươi rơi xuống bùn nhơ. Ngươi có đoán được giờ đây ngươi sẽ phải đối mặt với điều gì không?”
Ta cười, nụ cười ngập tràn sự mong chờ.
Ta đã nhìn thấy tương lai của hắn: những người từng cậy nhờ hắn sẽ quay lưng, những kẻ mà trước đây hắn khinh thường sẽ giẫm đạp lên hắn. Hắn sẽ bị đuổi khỏi Thái Sơ phái, sống trong cảnh khốn cùng. Và hắn sẽ chìm trong sự sỉ nhục, bị mắng chửi, cho đến khi hắn hoàn toàn tuyệt vọng.
“Vậy thì im lặng mà chết đi, con chó vô ơn. Đó mới là điều ta muốn nhìn thấy ở ngươi.”
Ta cười lạnh.
“Nếu ngươi chết nhẹ nhàng, lặng lẽ thì quá dễ dàng cho ngươi rồi, Cố Tu Viễn. Ngươi phải trải qua mọi nỗi đau mà ta đã chịu đựng, mới gọi là công bằng. Cái chết nhanh chóng và yên lặng chỉ là một ân huệ, mà ngươi không xứng đáng nhận.”
Cố Tu Viễn, nhìn ta với ánh mắt đầy ác ý, cơ thể ta dần trở nên trong suốt, hắn hả hê khi tưởng rằng hắn đã chạm đến nỗi đau sâu thẳm nhất của ta:
“Liễu Thuý Thuý, linh hồn ngươi sẽ tiêu tan, không còn cơ hội luân hồi. Ngươi nghĩ rằng mình đã thắng sao? Ta có thể bắt đầu lại, nhưng ngươi sẽ không bao giờ có thêm cơ hội.”
Ta chỉ lắc đầu, mắt hướng về bầu trời rực rỡ sắc màu.
Cánh cổng thiên giới mở ra, tiên hạc kéo xe đến để đón ta về. Ta thoát khỏi vỏ bọc phàm trần, đối diện với ánh mắt sững sờ của Cố Tu Viễn, ta nói lời cuối cùng:
“Cố Tu Viễn, ta vốn là thần. Thắng thua đối với ta chẳng có ý nghĩa gì. Ngươi chẳng là gì cả, và ngươi không xứng đáng khiến ta phải bận lòng.”
Ta tựa vào gốc cây ngô đồng khổng lồ ở Thần giới sau khi tỉnh lại. Những chiếc lá ngô đồng rơi xuống, rồi lập tức mọc ra những mầm non. Thần giới luôn có sự sinh trưởng vĩnh cửu như vậy.
Nhưng lần này, sau khi hồn phách của ta trở về, ta biết rằng mình cần hàng vạn năm để hồi phục. Ta nhìn vào chỗ trống của thần tuỷ trong cơ thể mình, lòng ngổn ngang bao cảm xúc.
“Hành trình nơi trần gian này, có lẽ đã giúp ta hiểu ra nhiều điều.”
Ta thầm nghĩ, rồi chợt nghe thấy giọng nói của Đan Tước Thần Nữ, người tỷ muội của ta, vang lên.
“Thanh Loan, cuối cùng ngươi đã vượt qua thử thách rồi. Mẫu thần bảo chúng ta thay phiên canh giữ.”
Nàng từ đền thần bước ra, ánh mắt rạng rỡ khi nhìn thấy ta. Ta mỉm cười gật đầu, nhưng khi nhìn thấy một cây ngô đồng nhỏ gầy yếu giữa những cây khác, ta nhíu mày.
“Tỷ à, cây ngô đồng kia đã ở đây bao lâu rồi?”
“Ừm, ta không nhớ rõ nữa,”
Nàng đáp lại, có chút lơ đãng.
“Đúng là kỳ lạ thật,”
Đan Tước Thần Nữ nói:
“Thần giới linh khí phong phú, dưỡng sinh vạn vật, nhưng duy chỉ có hạt giống này, được Phượng Hoàng mang về từ phàm giới, lại không thể bén rễ, không thể khai mở linh trí. Giờ đây, ngay cả cốt lõi bên trong cũng đã mục nát.”
“Vậy thì, để sau này mời Tứ Tướng Thần Quân đến chặt nó đi.”
Nàng đáp nhẹ nhàng.
“Ừ, được thôi,”
Ta nhìn vào cây ngô đồng trống rỗng ấy, giọng điệu không chút dao động, như thể tất cả đều đã trở thành hư vô.
“Vạn vật đều là hư không, nhưng nhân quả thì không. Mọi thứ có thể tan biến, nhưng nghiệp báo luôn theo sát. Những điều ta trải qua ở phàm gian, suy cho cùng cũng chỉ là một vòng luân hồi dài dằng dặc trong hàng vạn năm, để nhìn thấu nhân quả mà thôi.”
Ta không còn cảm xúc xáo động nào khi nhìn lại những gì đã qua. Đối với ta, đó chỉ là một mảnh ghép nhỏ trong vòng xoáy của thời gian và số phận.
Hết