16
Mọi chuyện đã an bài.
Đêm trước khi đăng cơ, Bùi Lăng trong nội điện giúp ta mặc long bào.
Đội xong chiếc mũ miện mười hai tua, hắn định hành lễ thần tử, nhưng bị ta nắm lấy cổ tay.
“Hoàng thượng—”
“Bùi Lăng.”
Chúng ta đồng thời cất tiếng, cả hai đều sững lại.
“Để ta nói trước.”
Những ngày này, bận rộn xử lý tàn dư của Tứ hoàng tử, chỉnh đốn hoàng thành, còn có việc Bắc Địch… luôn không thể nói chuyện với hắn.
Ta nhìn vào đôi mắt thanh lạnh của hắn, cười nói.
“Ta đã gặp rất nhiều người, nhưng vẫn cảm thấy ngươi là tốt nhất.”
“Còn ngươi thì sao, Bùi Lăng?”
Ta nghiêng người nhìn hắn, mũ miện mười hai tua ngọc chạm nhau, vang lên tiếng leng keng.
Cổ tay Bùi Lăng khẽ run, ánh mắt đột nhiên thâm trầm.
Đăng truyện tại page Bơ không cần đường, ai reup là chó !
“Hoàng thượng, đương nhiên là người tốt nhất thế gian—”
Câu tiếp theo, rơi vào tai ta, gần như là một tiếng thở dài.
“Năm tháng mộng tưởng, nay đã thành hiện thực.”
“Thần… thật may mắn.”
Bóng nến lay lắt, màn trướng ấm áp.
Ta cười đến cong mắt, trói cổ tay hắn, đẩy hắn vào trong chăn gấm.
Nếu đã như vậy.
Hãy cùng ta, rơi vào thế gian đầy sắc hồng này.
“Bùi khanh—hầu hạ đi.”
Hoàn toàn văn