Ta xuất thân từ thanh lâu, dung mạo lại vô cùng giống công chúa.
Chính vì điều đó mà ta bị xăm lên hình hoa sen giống y hệt, để thay công chúa đi hòa thân với Cửu hoàng tử Lục Phỉ của nước địch, kẻ đã bị mất đôi chân, nhằm để cầu may.
Nghe đồn rằng Lục Phỉ là người con mà hoàng thượng ghét bỏ nhất, từ khi bị gãy đôi chân trên chiến trường, chàng không thể đứng dậy được nữa và chẳng còn sống được bao lâu.
Trong đêm tân hôn, một người đeo mặt nạ vén tấm khăn voan cưới của ta lên, ta nhìn thấy thân hình người đó cao lớn, vai rộng, chân dài, liền vui mừng thốt lên:
“Tin đồn, quả nhiên chỉ là tin đồn, phu quân quả thật thân thể khang kiện.”
Nào ngờ người đó xoay người, phía sau là một thiếu niên mặc hỉ phục đang ngồi trên xe lăn, khẽ mỉm cười nói:
“Công chúa thích dạng nam nhân như vậy sao? Xem ra vi phu phải khiến nàng thất vọng rồi.”
Thì ra ta nhận nhầm người, chàng ấy mới chính là Lục Phỉ.
Ta lập tức thu tay lại, bẽn lẽn nói: “Cũng không hẳn là vậy…”
Lục Phỉ cười vô hại: “Không sao, công chúa cứ nói thật lòng, ta tính khí tốt, không để bụng đâu.”
Lục Phỉ cười rạng rỡ, ánh nến trong mắt chàng giống như những vì tinh tú nhỏ lấp lánh.
Ta bị sắc đẹp mê hoặc, buột miệng thốt lên:
“Được rồi, ta quả thật thích người khỏe mạnh hơn.”