7
Trong một đêm mưa thu dai dẳng, ta ôm chăn gõ cửa phòng Lục Phỉ, nhìn chàng với vẻ đáng thương:
“Thời tiết se lạnh, thân thể thiếp yếu đuối, ban đêm lại thường bị ám ảnh bởi ác mộng, mỗi khi hoảng sợ đều nhớ tới phu quân…”
Lục Phỉ thở sâu một hơi: “Nói ngắn gọn đi.”
“Lục Phỉ, ta muốn ngủ cùng ngài.”
Chàng chăm chú nhìn ta, trong thoáng chốc, ta dường như thấy một tia tối tăm lướt qua mắt chàng, nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến mất.
“Được rồi, công chúa lên đây đi.”
Kể từ đó, ta một cách tự nhiên mà cùng Lục Phỉ ngủ chung giường.
Chàng cũng hôn ta, ôm ta, cử chỉ thân mật nhưng chưa bao giờ chịu tiến xa hơn.
Có một đêm, ta thật sự không thể chịu nổi, liền ngồi dậy định kéo áo chàng.
Nhưng chàng giữ tay ta lại, lắc đầu nói: “Ta chẳng còn sống được bao lâu, không muốn làm lỡ dở công chúa.”
Trong ánh nến mờ, chàng nằm trên giường, mái tóc đen xõa tung, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh, trông có một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.
Ta bất giác nhớ lại.
Ban ngày, khi ta và Lục Phỉ đi dạo quanh hồ sen, chàng đột nhiên tìm một lý do vụng về để đuổi ta đi.
Ta lén lút quay lại, đúng lúc thấy chàng thu lại một chiếc khăn dính máu từ khóe miệng, đứng lặng lẽ nhìn hồ sen đang nở rộ.
Một lát sau, Lục Phỉ khẽ thở dài.
Nghĩ đến đó, lòng ta quặn thắt.
“Sao công chúa lại khóc nữa rồi?” Lục Phỉ đưa tay vuốt lại tóc ta, thở dài bất lực: “Tin đồn quả nhiên không đáng tin, công chúa như thế này, làm sao có thể gọi là kiêu ngạo, ngạo mạn chứ?”
Qua làn nước mắt mờ mịt, ta không nhìn rõ biểu cảm của chàng, chỉ cảm nhận được vòng tay ấm áp và nhịp tim dồn dập bên tai.
“Lục Phỉ.” Ta ngưng khóc, níu lấy áo chàng hỏi: “Ngài thật sự sẽ chết sao?”
Lục Phỉ không đáp, chỉ quay đầu đi, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi.”
Ngày xưa ở thanh lâu, ta có một người bạn khá tốt, tên là Hương Sa.
Nàng ấy lớn hơn ta tám tuổi, khi ta mới bắt đầu học cầm kỳ thi họa, nàng ấy đã phải hầu hạ khách.
Khi đó ta còn nhỏ, thỉnh thoảng nhớ về mẫu thân, Hương Sa từng nói với ta: “Mẫu thân ngươi là một đại mỹ nhân, nên mới có thể hầu hạ những quý nhân như vậy.”
Ta ngơ ngác nhìn nàng ấy, ánh mắt của Hương Sa phức tạp. Dường như có chút thương hại, lại có chút bi thương.
“Nhưng sau khi sinh ngươi, ta lén nhìn vào, thấy toàn thân bà ấy tím bầm, từ đầu đến chân không có chỗ nào lành lặn.”
Về sau, Hương Sa cũng chết.
Khi nàng ấy chết, trên người vẫn mặc chiếc váy gấp nếp màu hồng đào thêu hoa bách hợp, chiếc váy mới may vài ngày trước.
Nàng ấy đã hẹn ta rằng sẽ mặc chiếc váy này đi xem hội đèn vào lễ Hoa Triều.
Ngày đó, Hoàng lão gia nổi giận vì tâm trạng không tốt, Hương Sa bị hai con chó dữ xé xác đến chết.
Cuối cùng, Hoàng lão gia bồi thường cho tú bà một hộp vàng, thi thể Hương Sa bị vội vã gói lại và ném vào bãi tha ma.
Ta thậm chí không kịp nhìn nàng ấy lần cuối.
Và bây giờ, người rời xa ta có phải lại sắp là Lục Phỉ không?
Ta bắt đầu dò hỏi khắp nơi, cố gắng tìm một thần y về để chữa bệnh cho Lục Phỉ.
Từng vị đại phu trong thành bị ta lần lượt mời về, nhưng kết quả chẩn mạch đều nói rằng, Lục Phỉ vốn đã có nội thương từ những ngày luyện võ trước đây, sau đó lại bị gãy chân, làm tổn hại nghiêm trọng đến kinh mạch.
Dù đã nối xương, dùng đủ loại thuốc bổ dưỡng, thì tuổi thọ còn lại của chàng cũng không quá nửa năm.
Sau khi đại phu rời đi, ta ngồi phờ phạc, cố gắng suy nghĩ xem nên đi đâu tìm người chữa trị.
Ngược lại, Lục Phỉ rất thản nhiên, thậm chí còn trêu đùa ta:
“Ngày thành thân, công chúa nói rằng nàng thích những nam nhân khỏe mạnh. Ta thế này chỉ có thể là tạm bợ thôi. Nếu ta thật sự chết, trước khi đi sẽ tìm cho công chúa một lang quân như ý, được không?”
Ta giận đến nghiến răng, cố tình đáp: “Được thôi, ta thấy A Thất cũng không tệ, sau khi ngài chết ta sẽ tái giá với hắn ta.”
A Thất ngay lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ là kẻ hèn mọn, không thể sánh với thân ngọc ngà của công chúa, mong công chúa thu hồi lời nói.”
“Vậy thì ngươi hãy theo cửu hoàng tử xuống hoàng tuyền luôn đi!”
Ta vừa tức giận vừa buồn bã, cắn môi, quay lưng định bỏ đi, nhưng vừa bước một bước đã bị Lục Phỉ nắm lấy cổ tay, kéo thẳng vào lòng chàng.
Chàng ôm ta từ phía sau, cằm tựa lên vai ta, khẽ thở dài: “Là ta không đúng, không nên làm công chúa tức giận.”
Ta đau lòng đến mức không chịu nổi, càng cố nén, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn:
“Lục Phỉ, ta đã bị Sở quốc đưa đến để hòa thân, đã là thê tử của ngài, chẳng lẽ ngài nghĩ rằng sau khi ngài chết, ta có thể bình an vô sự mà tái giá sao?”
“Công chúa…”
“Đừng gọi ta là công chúa!” Ta quay đầu lại, giận dữ nói, “Chẳng lẽ ta không có tên sao? Tên tự của ta là Doanh Chi, ngài rõ ràng biết điều đó, nhưng vẫn luôn gọi ta là công chúa, rốt cuộc là có ý gì?”
Lục Phỉ không trả lời, chàng im lặng tiến đến, hôn mạnh lên môi ta.
Nụ hôn này khác hẳn với những lần dịu dàng kiềm chế trước đây, mang theo sự mãnh liệt và tuyệt vọng.
Ta không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại, trong từng cơn đau nhẹ nhàng ấy, ta tìm thấy một sự yên ổn mong manh.
“Doanh Chi.” Chàng dịu giọng dỗ dành ta, “Là lỗi của ta, đừng giận nữa được không?”
Ta thật dễ dỗ, nghe chàng gọi tên mình, lập tức không thể giận nổi, nhưng vẫn cố gắng nhân cơ hội này để thương lượng điều kiện, vì vậy giả vờ nghiêm mặt:
“Vậy ngài phải hứa với ta một điều.”
“Điều gì?”
“Tối nay cùng ta động phòng.”
Lời vừa thốt ra, Lục Phỉ còn chưa kịp phản ứng, A Thất quỳ bên cạnh đột nhiên đứng lên, vút một cái, chạy mất.
“… “
Ta ngơ ngác nhìn theo hướng hắn ta vừa rời đi, còn Lục Phỉ thì rất bình tĩnh: “Không cần lo, A Thất xấu hổ thôi.”
8
Lục Phỉ không trả lời ta, ta mặc định rằng chàng đã đồng ý. Tối hôm đó, ta xách một bình rượu đi gõ cửa phòng chàng.
Đây là điều ta học được khi còn ở lầu xanh, các tỷ muội nói rằng, khi lần đầu bước vào chuyện chăn gối, không tránh khỏi lo lắng, để giảm bớt đau đớn có thể uống rượu đến khi nửa tỉnh nửa say.
Ta không hẳn sợ, mà chủ yếu là lo Lục Phỉ sẽ ngại ngùng.
Ngày xưa khi còn ở lầu xanh, tú bà đã truyền dạy cho ta không ít kinh nghiệm, những bức họa lưu truyền khắp phố phường, ta cũng đã xem hết, nhưng vẫn chưa bao giờ trải qua thực tế.
Hơn nữa, dù Lục Phỉ đã mất đôi chân, nhưng chàng thực sự rất đẹp, đêm đó ta từng xông vào phòng chàng mặc áo mỏng, và đã nhìn thấy… chàng…
Nghĩ đến đêm đó, tai ta nóng lên, sự rạo rực từ trong lòng lan ra tận đầu ngón tay.
Lục Phỉ uống hai ly rượu, chống cằm ngồi trên ghế dài đối diện ta, khẽ gọi: “Doanh Chi.”
Tiếng gọi đó bị hơi men làm cho thêm phần khàn đục, trầm thấp, ngay lập tức khuấy động những ý nghĩ ngông cuồng trong lòng ta.
Ta chớp mắt, uống cạn ly rượu cuối cùng, rồi lảo đảo bước đến trước mặt chàng.
Lục Phỉ ngước nhìn ta.
“Vài ngày trước phu quân cùng ta ngắm cảnh, ngài cảm thán rằng cuối thu se lạnh, đầm sen héo úa tiêu điều.”
Ta dịu dàng nói, “Giờ đây thiếp có một đóa sen không bao giờ tàn, phu quân có muốn cùng thiếp thưởng thức không?”
Cách nói nửa văn nửa bạch này là tú bà dạy ta.
Bà ta nói, nam nhân thích những cô nương có học thức, nhưng không muốn họ quá thông minh, tốt nhất là chút tài năng ít ỏi ấy chỉ dùng cho họ.
Lục Phỉ quả nhiên khác biệt, chàng chẳng mảy may quan tâm.
Chàng chỉ nhìn ta với vẻ bất lực: “Nói ngắn gọn đi.”
Ta kéo áo, để lộ đóa sen được xăm tinh xảo trên ngực: “Lục Phỉ, ta cho ngài xem báu vật đây.”
Ánh mắt chàng dừng lại, lập tức trở nên sâu thẳm.
Và rồi mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên.
Dù đã ngà ngà say, nhưng ta vẫn nhớ đến đôi chân của Lục Phỉ, sợ chàng sẽ bị thương nặng thêm, nên cẩn thận vô cùng.
Chàng nắm chặt tay ta, nhìn sâu vào mắt ta: “Doanh Chi.”
Ta đáp lại: “Ừm?”
“Nàng sẽ không hối hận chứ?” Lục Phỉ chăm chú nhìn ta, ánh mắt chàng lấp lánh, “Có những việc, một khi đã xảy ra, sẽ không thể quay lại.”
Đến lúc này mà chàng vẫn còn nói những lời như vậy sao?
Ta mất hết kiên nhẫn, cúi xuống để lại dấu răng trên vai chàng, hậm hực nói: “Ngài nên cố gắng, hoặc im lặng.”
Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi lất phất.
Thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Nhưng đầu mũi ta lại rịn mồ hôi nhỏ li ti.
Cuối cùng, Lục Phỉ ngồi dậy, khẽ hôn lên mắt ta, áy náy nói: “Là ta không tốt.”
Nhìn gương mặt đẹp đẽ của chàng ửng hồng, đầu ta chỉ còn lại một suy nghĩ.
— Lời ta nói trước mặt thập hoàng tử và nhị hoàng tử hôm ấy, hóa ra cũng không phải là nói dối.
Có những chuyện, một khi đã xảy ra một lần, thì những lần sau sẽ diễn ra thuận lợi hơn.
Một buổi sáng nọ, Lục Phỉ dậy sớm vào thư phòng xử lý công việc, ta ngủ thêm một giấc rồi mới dậy, đã gần trưa.
Đàn Vân mang đến cho ta một bộ y phục màu hồng nhạt mới may để ta mặc.
Ta buộc xong dải lụa, nhảy xuống giường, ngắm mình trong gương đồng một lúc rồi quay sang hỏi nàng: “Eo ta có phải lại thon hơn không?”
“Đúng vậy, điện hạ đã dặn dò nô tỳ rằng, hoàng phi nay bận rộn vất vả, nên ăn nhiều món bổ dưỡng. Vì thế nô tỳ đã bảo nhà bếp nhỏ nấu canh bồ câu hầm long nhãn…”
“Không cần đâu, eo thon mới đẹp.”
Ta xua tay, suy nghĩ một lát, rồi quyết định chia sẻ một chút kinh nghiệm:
“Sắc đẹp của phụ nữ là điều quan trọng nhất, nếu ngươi không đẹp, sớm muộn gì nam nhân yêu ngươi cũng thay lòng. Vì vậy việc giữ dáng và duy trì nhan sắc là điều không thể thiếu.”
Đàn Vân nghe mà ngẩn người: “Thật sao?”
Ta đang định gật đầu, thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Lục Phỉ: “Dĩ nhiên là không thật.”
Quay đầu lại, ta thấy Lục Phỉ ngồi trên xe lăn, môi chàng khẽ nhếch, nhưng trong mắt không có chút ý cười.
Đàn Vân và A Thất rất biết điều, nhanh chóng lui ra.
Ta bước đến trước mặt Lục Phỉ, hỏi: “Ngài xử lý xong công việc nhanh vậy sao?”
Chàng không trả lời, chỉ kéo ta ngồi lên đùi mình, nhìn ta đăm đăm:
“Doanh Chi nghĩ rằng ta thích nàng chỉ vì nhan sắc của nàng sao?”
Ta gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Vậy nếu ta bị hủy hoại nhan sắc, ngài có còn thích ta không?”
Lục Phỉ không chút do dự: “Đương nhiên là có, vì nàng là thê tử của ta.”
Lòng ta càng lúc càng nhói đau.
“Vậy, nếu ta không phải công chúa, không thể được gả đến đây hòa thân, trở thành thê tử của ngài, ngài còn thích ta không?”
Lời này vừa thốt ra, ta chưa kịp đợi chàng trả lời đã cảm thấy mình thật vô lý, bèn cắn môi nói: “Thôi, ngài không cần trả lời.”
Ta quay đầu đi, không muốn Lục Phỉ thấy ta như vậy.
Nhưng chàng khẽ thở dài, nâng mặt ta lên, nghiêm túc nhìn ta:
“Dù nàng không phải công chúa, không thể đến đây hòa thân, nhưng nếu ta biết trên đời này có nàng, ta cũng sẽ tìm mọi cách để cưới nàng.”
“Trong truyền thuyết, công chúa Nguyên Gia kiêu căng ngạo mạn, ta không hứng thú với công chúa trong truyền thuyết, ta chỉ biết người đang sống sờ sờ trước mặt ta, là người ta yêu, là người ta muốn cùng nhau sống chết.”
Ánh nắng hiếm hoi của mùa đông rọi vào.
Đôi mắt thường ngày uể oải, thờ ơ của chàng, bỗng trở nên trong trẻo như mặt hồ tĩnh lặng.
Ta có một khoảnh khắc ngẩn ngơ.
Đây là điều mà ta chưa từng nghe thấy.
Tú bà từng nói: “Doanh Chi, thứ duy nhất đáng giá trên người ngươi, chính là nhan sắc của ngươi.”
Công chúa Nguyên Gia từng nói: “Nếu không phải khuôn mặt giống ta, ngươi là kẻ hèn mọn, chỉ đáng làm đồ chơi trên giường của nam nhân.”
Chính vì vậy, dù ta hiện tại yêu Lục Phỉ, nhưng ta chỉ dám tận hưởng niềm vui trong khoảnh khắc, chưa bao giờ dám nghĩ đến tương lai.
Nhưng lúc này, Lục Phỉ nâng mặt ta lên, hôn lên mắt ta, rồi bảo:
“Doanh Chi, trên người nàng có rất nhiều điều còn quý giá hơn cả nhan sắc.”
“Đêm hôm đó, ta đã hỏi nàng, cho nàng cơ hội để thay đổi ý định…”
Chàng vươn tay, chậm rãi cởi bỏ từng lớp y phục mùa đông phức tạp trên người ta.
“Nhưng giờ nàng đã chọn rồi, thì không được phép quay đầu lại nữa.”