Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại ĐÊM TÂN HÔN TA NẠP 2 PHÒ MÃ Chương 5 ĐÊM TÂN HÔN TA NẠP 2 PHÒ MÃ

Chương 5 ĐÊM TÂN HÔN TA NẠP 2 PHÒ MÃ

8:09 chiều – 21/12/2024

Ta không tin lắm, nhà nào lại không lấy kẹo dỗ trẻ con, sao có người chưa từng nếm kẹo?

Để đáp ơn ta, hắn nói muốn mời ta ăn dưa.

Mùa hè nóng như lò hấp, hắn lao vào một ruộng dưa, nhổ sạch cỏ dại trong ruộng rồi mới yên tâm trộm một quả dưa nhỏ xíu.

Dưa bổ đôi, ruột lộ ra màu hồng nhạt.

Hắn chọn đúng quả dưa chưa chín lắm. Hắn móc phần ruột đưa cho ta, còn mình thì gặm phần vỏ mỏng dính. Vừa gặm vừa nói, đây là quả dưa ngọt nhất mà hắn từng ăn.

Ta suýt nữa thì khóc.

Không ngờ Đại Chiêu lại có bách tính nghèo khổ đến vậy.

Nửa tháng sau, ta tiêu hết bạc, bắt đầu nhớ nhà. Nhưng Trường Mệnh ngày ngày đi theo ta, như cái đuôi chẳng thể rũ bỏ.

Hành tẩu giang hồ chưa được nửa đường lại phải bỏ dở giữa chừng, quả thật mất mặt vô cùng.

Sợ hình tượng đại hiệp khó nhọc gây dựng sẽ sụp đổ, ta lừa hắn ra ngoài mua bánh bao, để lại một bức thư, rồi trốn đi biệt tăm.

Thư viết lời lẽ đạo mạo:

“Ta chí hướng giang hồ, mang theo ngươi chỉ khiến hành trình chậm lại.

Giang hồ hiểm ác, không phải nơi dành cho kẻ như ngươi.

Thân thể yếu nhược thì nên học hành nhiều hơn, vì bản thân ngươi, cũng vì những bách tính nghèo khổ giống như ngươi.

Bảo trọng, chớ nhớ thương!”

Đêm ấy, ta đang ở phủ công chúa nhai thịt gà quay thì nghe tin Trường Mệnh khóc gọi ta suốt cả đêm ngoài thành.

Không ai biết, khi đó một đứa trẻ nhỏ như hắn đã phải dùng bao nhiêu sức lực để rời khỏi gia đình ấy.

Lại phải quyết tâm nhường nào để quay về nơi đó.

Một câu “thân thể yếu nhược thì nên học hành,” khiến hắn tự nhốt mình trong thư các, từ đó không bước ra nữa.

15

Sau khi Tống Thư đi Nam Cương, thám tử truyền về ba phong thư.

Phong thư thứ nhất nói:

“Trung lang tướng và Đô úy đại nhân, một văn một võ, dọc đường tranh cãi không ngừng. Vừa đến Nam Cương, đã cãi đến chia rẽ, mỗi người đi một ngả. Trung lang tướng tiến đến vương cung Nam Cương, còn Đô úy đại nhân thì tìm tới một bộ lạc, cùng cố nhân uống rượu hoa.”

Phong thư thứ hai nói:

“Trong buổi tranh biện, quần thần Nam Cương đồng loạt ngồi nghe, đối diện là Trung lang tướng một mình đi dự. Chàng không kiêu ngạo, không thấp hèn, chậm rãi nói về đại nghĩa quốc gia, về bách tính lê dân, về nỗi lo trong ngoài, về lợi ích song phương. Nói đến mức cả điện lặng như tờ.”

Phong thư thứ ba nói:

“Tranh luận ba ngày, lời đã hết, không còn gì để nói.

 Thân vương Nam Cương, kẻ trơ trẽn như dao cùn, phất tay lớn tiếng: ‘Nghe nói công chúa Đại Chiêu dung nhan như hoa, không biết Đại Chiêu có nguyện gả công chúa đến hòa thân để tỏ thành ý?’

Trung lang tướng vốn bình thản suốt ba ngày, lập tức ánh mắt lạnh lùng, mắng thẳng tên thân vương ấy, đem mười tám đời tổ tông hắn mà chửi sạch.”

Từ đó không có thêm thư tín nào truyền về.

Mười ngày trôi qua, không thấy Tống Thư trở về, Nam Cương cũng bặt vô âm tín.

Triều đình rối loạn, môn sinh Lý Thừa tướng thừa cơ gây khó dễ, yêu cầu Phụ hoàng triệu Lý Thừa tướng hồi triều, phát động chiến sự với Nam Cương để chiếm thế thượng phong.

Một khi khai chiến, tức là đẩy Tống Thư cùng đồng đội vào chỗ chết.

Không ai tin rằng Trung lang tướng có thể thoát thân từ miệng hổ.

Nhưng ta tin.

Ta tin rằng giờ này, chàng nhất định đang tìm trăm phương nghìn kế, ngày đêm không nghỉ, để trở về.

Ta mặc cung trang công chúa đương triều, đeo đầy đủ ấn tín, đứng nghiêm chỉnh trên thành lầu.

Ta hướng về bách tính Đại Chiêu, cung kính hành đại lễ:

“Ta lấy tính mạng một công chúa để đảm bảo, Trung lang tướng tất sẽ khải hoàn.” 

“Từ giờ khắc này, ta không ăn không uống, đứng đây chờ. Nếu không đợi được Trung lang tướng trở về, ta nguyện tự thân đi Nam Cương hòa thân, bình ổn chiến sự.”

Gió trên thành lầu thổi rất dữ. Ánh mắt bách tính đồng loạt đổ dồn về phía ta.

Gió thổi, nắng rọi qua một ngày, ta hối hận đến ruột gan xanh mét, lấy tính mạng đảm bảo thì thôi đi, cớ gì lại phải nói không ăn không uống.

Khát mà chết thật chẳng phải cách hay ho.

A Ánh khóc không thành tiếng:

“Điện hạ, uống ngụm nước đi!”

Ta liếm đôi môi khô nứt, cảm giác tựa như đang liếm mẩu bánh ngọt để trước bài vị mẫu hậu, đã khô cứng sau một tháng.

Chiều tà buông xuống từ bốn phía, trên ngọn cây treo một vầng trăng non.

Không biết đã qua bao lâu, ta cảm thấy linh hồn mình đang dần rời khỏi tứ chi, xương cốt thì bên ngoài thành bỗng chốc lửa sáng rực trời, binh lính giữ thành đồng loạt giương cao trường mâu.

Tiếng vó ngựa dồn dập tiến gần, người đi đầu giọng nói lạnh lùng:

“Mở cổng thành!”

Chúng nhân lập tức mừng rỡ khóc òa:

“Trung lang tướng đã về!”

Ta luôn tin rằng chàng sẽ bình an trở về.

Chàng xưa nay cẩn thận chu đáo, đã dẫn một đoàn Đô úy cùng đi, sao có thể để kẻ ấy ra ngoài uống rượu hoa.

Đàm phán sắp thành, sao chàng có thể tùy tiện lật mặt mắng người, đặt bách tính và quốc gia vào hiểm cảnh.

Lý do duy nhất là, khi ấy đại sự đã thành, chàng không còn sợ hai bên đàm phán đổ vỡ.

Hòn đá trong lòng ta rơi xuống, tâm trí nhẹ nhõm, rồi mềm nhũn mà ngã xuống.

Thế mà lại ngã vào lòng ai đó.

Ta cũng chẳng khách khí, vừa chạm liền kéo lấy áo người ấy, thều thào:

“Nước… nước…”

Tống Thư nắm chặt tay ta:

“Là ta, ta đã trở về.”

Ta nói:

“Nước…”

Tống Thư ôm chặt ta, đôi mắt rưng rưng:

“Là ta, Tống Thư, chính là Trường Mệnh của nàng.”

Ta gạt chàng qua một bên, mò lấy tay áo của A Ánh:

“Nước… nước…”

Tống Thư:

“……”

16

Đêm đại hôn, ta nhìn con gà quay trên bàn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Tống Thư ánh mắt đầy dịu dàng, hỏi:

“Đói rồi sao?”

Ta cảm khái vô hạn:

“Bảy năm trước, đêm chia tay ấy, ngươi khóc gọi ta cả một đêm. Mà ta lại ngồi trong phủ công chúa gặm một con gà quay giống y thế này.”

Ánh dịu dàng trong mắt Tống Thư lập tức tan biến.

Chàng nắm chặt cổ tay ta, ánh mắt dữ dội, tựa muốn đem ta xé ra mà nuốt vào bụng.

Bên tai ta vang lên giọng chàng lạnh lùng:

“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Đêm nay, đến lượt nàng khóc cả một đêm rồi…”

End