Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại ĐÊM TÂN HÔN TA NẠP 2 PHÒ MÃ Chương 4 ĐÊM TÂN HÔN TA NẠP 2 PHÒ MÃ

Chương 4 ĐÊM TÂN HÔN TA NẠP 2 PHÒ MÃ

8:09 chiều – 21/12/2024

Lý Thừa tướng giận đến bật cười:

“Được, ta già nua vô dụng! Nam Cương loạn lạc, ai làm được thì đi mà bình định! Nếu không bình được, chẳng phải công chúa đã nói muốn hủy hôn sao, thế thì gả đến Nam Cương hòa thân, tròn hiếu nghĩa của một công chúa Đại Chiêu!”

Quần thần đồng loạt tiến lên khuyên giải:

“Thừa tướng bớt giận! Hà tất vì lời trẻ nhỏ mà tức giận!”

Giữa sự ồn ào của đại điện, một giọng nam thanh lãnh vang lên, lời nói mạnh mẽ:

“Thần nguyện đi Nam Cương thử một lần.”

Chúng thần kinh hãi quay đầu, chỉ thấy Thượng thư lang một thân áo đỏ, đứng sừng sững, mặt lạnh như ngọc.

Ta không quay đầu lại, nhưng trong lòng cảm xúc cuộn trào như mây gió.

Hai tháng đốt hương, vô ích.

Chữ viết, vô ích.

Đàn gảy, vô ích.

Lừa, lại không vô ích, béo tròn như một quả cầu.

Phụ hoàng do dự nói:

“Trẫm biết ngươi một lòng trung thành, nhưng kinh nghiệm của ngươi hãy còn non nớt…”

Tống Thư thưa:

“Thần đã xin lĩnh việc, trong lòng đã có bảy phần tính toán, mong bệ hạ chuẩn cho một lần thử.”

Phụ hoàng hỏi:

“Nam Cương hiểm nguy biến động, ngươi cần bao nhiêu nhân mã, bao nhiêu lương thảo?”

Tống Thư nói:

“Một người một ngựa là đủ. Chuyến đi này nếu không thành, thần nguyện chết ở Nam Cương, không cần triều đình hao tâm cứu giúp.”

Điện trên, chúng thần ai nấy mặt mày nặng nề.

Bảy phần tính toán gì chứ, chẳng qua chàng muốn đơn thương độc mã, quyết tâm không đường lui.

Thắng, là phúc của Đại Chiêu.

Thua, cũng chỉ mất một mình chàng.

Ta đối diện Phụ hoàng, chân thành nói:

“Thượng thư lang đại nhân nếu không thành công, thần nữ nguyện gánh lấy hậu quả, tự xin đi Nam Cương hòa thân.”

Mặt Tống Thư thoáng cứng lại, nói:

“Hoàng thượng, thần suy nghĩ lại, thần kinh nghiệm còn non nớt, xin cho Đô úy đại nhân dẫn binh cùng đi.”

Phụ hoàng cuối cùng nở nụ cười, vỗ tay nói:

“Tốt! Tốt! Phong Thượng thư lang làm Trung lang tướng, ba ngày sau, khởi hành Nam Cương!”

Lý Thừa tướng nghe xong, giận dữ nói:

“Thần vô dụng với triều đình, xin được về quê cày ruộng!”

Phụ hoàng vội nói:

“Không được…”

Ta cắt lời:

“Phụ hoàng, bao năm qua, ngài phải đóng vai thiện nhân, làm minh quân, vai ác toàn do ta đảm nhận. Tiếng xấu ngang ngược vô lý, ta đã quen mang.”

“Hôm nay vở tuồng mặt đỏ ta đã diễn đến đây, nếu ngài còn ngăn ông ta, đừng trách ta bỏ ngang không diễn nữa.”

Lý Thừa tướng nghe vậy, bước chân dừng lại.

Phụ hoàng quát:

“Nghịch ngợm! Lý Thừa tướng là trụ cột Đại Chiêu, sao có thể đích thân cày ruộng!”

“Ban cho Lý Thừa tướng trăm mẫu ruộng tốt, trăm con bò cày hạng nhất cùng trăm nông dân giỏi nhất, hỗ trợ Lý Thừa tướng cày ruộng trồng lúa, cải thiện giống!”

Lý Thừa tướng mắt tối sầm, chân loạng choạng. Ngay sau đó, ông được người ta cung kính đỡ ra ngoài.

13

Tống Thư cùng Phùng Đô úy thắp nến bàn bạc suốt ba ngày.

Trước giờ khởi hành, dưới bóng chiều tà, chàng đến phủ công chúa, nói muốn gặp Hoan Hỉ một lần.

Trong sân có một cây quế tỏa bóng sum suê, A Ánh đưa ta một cái giỏ, bảo ta đến nhặt hoa quế dưới gốc cây.

Phía bên kia cây, Tống Thư và Hoan Hỉ đang bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt một người một lừa, như kẹo mạch nha ngọt ngào kéo dài.

Tống Thư nói với Hoan Hỉ:

“Những ngày ta không ở đây, ngươi phải tự chăm sóc tốt bản thân, ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi đúng giờ. Nhớ chưa?”

Hoan Hỉ im lặng.

Tống Thư lại nói:

“Ngươi thích ăn ngọt, nhưng quả đầu thu tuy ngọt, ăn nhiều sẽ lạnh bụng, chớ có tham. Tốt nhất hãy ngâm qua nước gừng ấm rồi hãy ăn. Nhớ chưa?”

Hoan Hỉ vẫn im lặng.

Hoan Hỉ vốn không ăn quả.

Tống Thư nói tiếp:

“Mười ngày làm hạn. Đợi ta trở về.”

“Nếu mười ngày mà ta chưa về, ngươi cũng đừng bỏ cuộc, phải tin rằng ta đang tìm mọi cách, ngày đêm không ngừng để trở về. Ngươi hãy yên tâm mà đợi, đừng đến Nam Cương, cũng đừng đi đâu cả, chỉ cần chờ ta. Nhớ chưa?”

Ta nói:

“Nhớ rồi.”

Thân hình Tống Thư thoáng cứng lại.

Xung quanh bốn bề lặng ngắt. Tĩnh lặng đến mức ta có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng chàng.

Chiều tà buông xuống, bóng cây lay động, chàng cứ thế quay lưng về phía ta, lặng lẽ ngồi.

Hồi lâu, chàng khàn giọng nói:

“Một năm trước, bên ngoài rừng trúc tím, ta nhìn thấy nàng liền mất đi bảy phần hồn, ba phần phách.”

“Ta hận chính mình vì sắc mà mê muội, đọc biết bao năm sách thánh hiền mà lại như kẻ phàm phu háo sắc, trong lòng toàn những dục vọng chẳng thể để người thấy.”

“Ta cũng giận nàng vì động lòng với ta quá dễ dàng, tựa như thấy một món đồ lạ khi dạo phố, không hề hiểu rõ phẩm hạnh hay khuyết điểm của ta, đã mãnh liệt mà lao tới.”

“Cái thích ấy khiến ta sợ hãi.”

“Về sau ta mới hiểu, đó là do mặc cảm trong lòng ta mà ra.”

Ta nén nước mắt, nói:

“Đừng nói nữa, nghe như đang trăn trối vậy. Chờ ngươi trở về, từ từ nói cũng không muộn.”

Chàng khẽ cười, đáp:

“Được.”

Ta tiễn Tống Thư ra cửa.

Đầu phố dài, Phùng Đô úy đã dẫn binh mã chỉnh tề đợi lệnh. Cùng đến tiễn còn có cháu gái của Lý Thừa tướng – Lý Trục Nguyệt.

Từ nhỏ ta đã không ưa Lý Trục Nguyệt.

Khuôn mặt kiêu kỳ ấy, so với công chúa là ta đây còn giống công chúa hơn.

Chúng ta có lẽ khắc tuổi, hễ gặp mặt là cãi nhau, từ nhỏ đã đấu khẩu đến lớn.

Nàng nói những lời khiến người ta bực bội:

“Ta và Tống Thư ca ca lớn lên bên nhau từ bé, hễ có món đồ gì lạ đều đem cho chàng giải khuây. Con lừa ta tặng, chàng còn đặt tên là Hoan Hỉ, đủ thấy chàng yêu thích đến thế nào.”

Ta nói:

“Câm miệng! Đừng nhắc cái tên ấy trước mặt ta.”

Lý Trục Nguyệt kinh ngạc hỏi:

“Chuyện này mà ngươi cũng tức giận sao? Cớ gì không được nhắc? Ngươi nói không nhắc là không nhắc, ngươi là thiên vương lão tử à?”

Ta bực bội quát:

“Vì con bà nó, ta cũng tên là Hoan Hỉ!”

Phía trước, bước chân Tống Thư đột ngột khựng lại. Bóng dáng cao lớn của chàng đứng giữa gió, như thể sắp bị gió thổi tan.

Chàng chậm rãi quay đầu nhìn ta, ánh mắt đầy giận dữ và ấm ức.

Ta và Lý Trục Nguyệt đều giật mình.

Lý Trục Nguyệt hỏi:

“Sao ngay cả ngươi cũng giận? Chẳng lẽ ngươi cũng tên là Hoan Hỉ?”

Tống Thư đôi mắt đỏ hoe, từng chữ từng lời:

“Ta tên là Trường Mệnh.”

Đến lượt ta đứng ngẩn người hồi lâu.

14

Năm mười hai tuổi, ta tính tình phản nghịch, tự mình rèn một thanh kiếm, mộng tưởng hành tẩu giang hồ. Còn tự đặt cho mình một cái biệt danh, gọi là Hoan Hỉ.

Trên đường, ta gặp một lãng tử cô độc khác, tên là Trường Mệnh.

Chúng ta nghiêm khắc tuân theo quy tắc giang hồ “anh hùng không hỏi xuất thân,” chỉ giao tâm, không giao gốc gác.

Trường Mệnh rất nghèo, cũng rất gầy yếu. Ta giúp hắn đánh nhau, mời hắn ăn thịt, còn mua kẹo cho hắn.

Hắn nói hắn chưa từng ăn kẹo, ôm lấy gói kẹo đó ăn liền một hơi đến mức đau răng.