9
Mười năm đèn sách không ai hỏi, một lần thành danh thiên hạ hay.
Tống Thư tuy lãnh đạm nhưng lễ nghi chu toàn, tài hoa đầy mình mà không kiêu ngạo, khiến vương công đại thần âm thầm ngưỡng mộ, tính toán chuyện kết thân.
Nhưng khi dò hỏi xuất thân, nghe chàng có mẹ ruột là nữ nhân lầu xanh, bọn họ liền chau mày.
Hôm ấy, ta phụng chỉ nhập cung.
Ngoài hành lang điện, một nhóm đại nhân áo tím, áo đỏ đang chờ được triệu kiến. Ta định vòng qua họ nhưng lại nghe thấy Phụng Thường và Đô úy đang tranh luận đến đỏ mặt tía tai vì Tống Thư.
Đô úy nói:
“Con là con, mẹ là mẹ. Tre xấu vẫn có thể mọc măng tốt. Há lẽ vì mẹ ruột thấp kém mà bắt con phải cả đời cúi đầu sao?”
Lão Phụng Thường phun nước bọt mà rằng:
“Mẹ con vốn là một, mẹ nhờ con mà quý, con cũng vì mẹ mà hèn. Vinh nhục gắn liền, lẽ này ngươi có hiểu không, tiểu tử thối?”
Đô úy phản bác:
“Ngươi già thì ngươi đúng chắc? Già rồi sao không thấy học hỏi thêm, chỉ thấy ngày càng cổ hủ!”
Phụng Thường tức đến nhảy dựng lên:
“Ngươi không cổ hủ thì đi bẩm với bệ hạ, đem muội muội ngươi gả cho hắn, thờ bà mẹ lầu xanh ấy làm bà bà, ngày ngày dâng hương vái lạy đi!”
Đô úy nghẹn cổ mà đáp:
“Muội muội ta, muội muội ta chắc chắn không chịu gả…”
Lão Phụng Thường liền châm biếm:
“Vậy ngươi nói nhảm gì! Nước sôi không đổ lên người mình, ai chẳng nói được vài câu hời hợt!”
Ta phe phẩy quạt, bước lên, tò mò hỏi:
“Tân Thượng thư lang đã đến cầu hôn nhà các ngươi sao mà khiến hai vị đại nhân ghét bỏ đến thế này?”
Đô úy thấy ta thì mặt liền đỏ lên, vị đại nhân vừa tranh luận hùng hồn, phút chốc hóa thành quả bầu cạn không nói được lời nào.
Phụng Thường thấy ta đến thì cũng thu lại thái độ, chỉnh sửa áo bào.
Hai vị đại nhân cùng đáp:
“Chưa từng có chuyện đó.”
Ta nhìn Phụng Thường, nói:
“Làm ta giật cả mình. Còn tưởng Thượng thư lang mắt mù lại đi để ý đến tiểu thư thân cao chưa tới năm thước, dung nhan xấu xí nhà ngươi.”
Lão Phụng Thường mặt đỏ như máu, râu ria run rẩy, rốt cuộc không dám nói lời nào.
Đô úy không nhịn được, cười ha hả.
Ta lại nhìn Đô úy, mỉm cười nói:
“Hay là muội muội của Đô úy đại nhân lợi hại hơn. Chiếc khăn tay thêu như có mắt, ngày ngày rơi trước công tử phủ Thừa tướng và Thế tử phủ Tướng quân.”
“Mỗi tháng khăn tay rơi nhặt được chất đầy một sọt, có cần ta tặng thêm hai thợ thêu về phủ hay không?”
Nụ cười trên mặt Đô úy cũng lập tức cứng đờ.
Ta nhìn nhóm đại nhân áo tím, áo đỏ, nhẹ nhàng mỉm cười, khiến cả bọn giật mình sợ hãi.
Mười tuổi, ta từng ngay trên triều đường đánh một đại thần lắm lời, từ đó mang tiếng ngang ngược kiêu căng. Hậu quả của trận đánh ấy, đến nay vẫn còn vang vọng.
Ta cười tươi nói:
“Các ngươi chê xuất thân của Thượng thư lang, còn ta lại ngưỡng mộ chàng từ lâu. Không bằng các vị đại nhân kiên nhẫn chờ, nếu chàng không nhìn ta, khi ấy hẵng tính chuyện chung thân đại sự cho chàng, được không?”
Nhóm đại nhân mặt xanh, mặt tím, đồng loạt cúi đầu nói không dám.
Ta phất tay áo rời đi.
Đến khi quay lại, thấy Tống Thư đứng cách ta vài bước, lặng lẽ nhìn.
10
Hiếm khi Tống Thư không lẩn tránh ta.
Ta bước đến gần, chàng nhìn thẳng vào mắt ta, bình thản nói:
“Ý tốt của điện hạ, ta xin nhận. Nhưng ta từ nhỏ không được yêu thương, cũng không biết yêu thương người khác, không phải là người phù hợp với điện hạ.”
Từ khi chàng nhập triều, ta và chàng ít khi gặp nhau.
Người ta nói, một ngày không gặp tựa ba thu, nhưng với chàng, dẫu vài ngày không gặp, vẫn chỉ là hờ hững.
Ta lòng đầy chua xót, hỏi:
“Ngươi chán ghét ta đến vậy sao?”
Giọng chàng hơi dừng lại, rồi đáp:
“Công chúa từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay, có chỗ dựa, có đường lui, hỉ nộ ái ố đều thẳng thắn rõ ràng. Còn ta và người… rốt cuộc không phải cùng một loại người.”
Chàng thân hình đoan chính, ánh mắt kiên quyết, tựa một đóa bạch liên không chịu vấy bẩn. Khiến người muốn giận, cũng giận không nổi.
Từ đầu đến cuối, điều ta mê luyến điên cuồng, chẳng phải chính là bộ dạng lạnh lùng ấy của chàng sao?
Lang quân nhan sắc tuyệt thế, rốt cuộc chỉ là ánh trăng trong gương của ta.
Ta là một công chúa trọng sĩ diện, dẫu bị từ chối, cũng phải giữ phong thái. Giả vờ nhẹ nhàng thở dài, ta nói:
“Đại Chiêu mỗi triều đều có một công chúa ngang ngược, thật không dễ gì mới có người biết lý lẽ như ta. Vậy mà lại gặp phải ngươi, một con lừa cứng đầu chẳng mềm chẳng cứng. Thôi vậy, sau này ta không quấy rầy ngươi nữa.”
Quay người định rời đi thì lại bị hắn kéo lấy ống tay áo. Ánh mắt Tống Thư dường như có chút giận dữ:
“Điện hạ quả thực là, cầm lên được, đặt xuống được.”
Ta đã bị hắn từ chối hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ còn muốn ta khóc lớn ngay trước mặt mọi người?
Khóc cũng phải về nhà mới khóc.
Ta cứng miệng nói:
“Ta là công chúa một nước, nhan sắc khuynh thành, nam nhân nào chẳng tìm được, đâu cần phải chết trên một gốc cây cong queo. Không sao cả, ngươi cũng không cần bận lòng.”
Ta còn tiện tay vỗ vài cái lên vai hắn.
Tống Thư nghiến răng nghiến lợi:
“Có phải ta nên chúc mừng điện hạ, sớm ngày tìm được ý trung nhân?”
Ta cười gượng hai tiếng:
“Cũng chúc Thượng thư lang sớm ngày con cháu đầy nhà!”
11
Từ đó, ta không còn dây dưa với Tống Thư nữa, thậm chí cũng không hay lui tới hậu viện.
Máng ăn của Hoan Hỉ ba ngày không thêm thức ăn, con lừa đói đến mức kêu gào như quỷ khóc.
Đám hạ nhân không biết phải làm sao.
Không lo, thì e rằng con lừa ngu ngốc ấy sẽ chết đói.
Lo, lại sợ ta nhất thời nổi hứng, lại đi cho ăn năm lần một ngày, làm nó no đến chết.
Có kẻ cẩn thận đến xin chỉ thị:
“Điện hạ, con lừa này còn cho ăn nữa không ạ?”
A Ánh chỉ tay về phía con lừa, nhưng mặt thì hướng về cửa sổ phòng của Tống Thư, lớn tiếng mắng:
“Công chúa tôn quý cao sang, là đến nhà ngươi để cho lừa ăn sao? Nhà họ Tống các ngươi trông người thì ra dáng người, mà sao ai cũng mang gan lừa phổi lừa chẳng biết điều hết vậy!”
Cửa sổ phòng Tống Thư vẫn im lặng, chỉ có tấm rèm trắng bị gió thổi khẽ lay động.
A Ánh dỗ ta ra sân ngồi, bảo ta nhìn nàng hái mơ.
Ta ngồi bên bàn đá, chống cằm nhìn hoa trong sân, ong trong bụi hoa, cây ong đậu, trên ngọn cây là quả mơ, còn dưới tán cây là A Ánh đang rửa mơ.
Mười chín năm qua, lòng tự tôn của một công chúa được nuông chiều cao sang, bỗng chốc có chút sụp đổ:
“A Ánh, thế gian vạn vật đều có ý nghĩa của nó, còn ta, ngoài việc sống để thở, đói thì tiêu hao lương thực, dường như chẳng có ý nghĩa gì.”
“Trăm năm sau, trong sử sách, một trang của Phụ hoàng là cần mẫn trị quốc, một trang của Tống Thư là yêu dân như con, còn một trang của ta, phải viết gì đây? Ta thay sử quan mà lo lắng a.”
A Ánh rửa mơ, nước chảy rào rào, lớn tiếng đáp:
“Cây hồng? Hồng còn chưa chín đâu, đợi ăn hết mơ rồi ta sẽ trèo cây hái hồng cho ngài!”
12
Tình cảm lặng lẽ kết thúc, như dao cùn cắt thịt. Trong lòng tuy âm ỉ đau, nhưng trên mặt vẫn giữ được bình thản.
Ta dọn về phủ công chúa, chỉ mong mắt không thấy, lòng không phiền.
Tống Thư lại sai người đưa Hoan Hỉ tới phủ ta.
Lời nhắn thật ngang ngược:
“Kẻ khác cho ăn nó không quen. Phiền điện hạ cho ăn giúp.”
A Ánh tức đến độ lập tức mài dao:
“Thịt lừa nướng, không biết điện hạ ăn có quen không?”
Ta ngày ngày đốt hương, luyện chữ, gảy đàn, cho lừa ăn. Thời gian trôi qua, không gặp Tống Thư, lòng cũng dần bình ổn lại.
Cho đến trước trung thu, Nam Cương lại làm Phụ hoàng đau đầu. Lấy cớ mùa hè mưa nhiều, lương thực thất thu mà không chịu tiến cống.
Nam Cương từ lâu đã có ý phản nghịch, một khi nhượng bộ bọn chúng thì sẽ mở đầu cho sự chia rẽ.
Trong tình hình ấy, Lý thừa tướng lại viện cớ “gia đình bất ổn, khó lòng trị chính” mà cáo bệnh không triều.
Dưới ngai vị của bậc nhân quân, vẫn có gian thần.
Bản tính càng cung kính, quyền thần bên cạnh phụ hoàng ta vài năm, cũng khó tránh dưỡng ra chút kiêu ngạo.
Phụ hoàng vì việc này mà sinh bệnh, ngày ngày dùng thuốc thay cơm. Dẫu vậy, người vẫn nhẫn nại, đích thân ngồi long liễn, mời Lý Thừa tướng vào triều thương nghị.
Trên đại điện, quần thần nhắc lại ba mươi năm trước, Lý Thừa tướng từng hùng hồn biện luận trước sứ đoàn địch quốc, danh tiếng vang dội, thỉnh Lý Thừa tướng lần nữa đi Nam Cương.
Lý Thừa tướng được thế lại càng tỏ vẻ kiêu ngạo:
“Ta làm quan hơn ba mươi năm, khi nào từng thoái thác trách nhiệm với giang sơn xã tắc. Chỉ đáng thương cho ngoại tôn của ta, một sớm bị cướp mất thân phận đích trưởng tử, hôn sự tan vỡ. Nữ nhi ta ngày ngày khóc lóc, khiến lòng ta đau như dao cắt.”
Ta tay cầm thuốc bổ nấu cho phụ hoàng, chưa vào điện đã bật cười thành tiếng:
“Người ta đều nói Lý Thừa tướng bảo đao chưa mòn, không ngờ chẳng những mòn mà còn gỉ sét, chỉ biết dựa vào tuổi tác mà khoe khoang.”
Quần thần quay đầu nhìn ta, đồng loạt hít một hơi lạnh.
Lý Thừa tướng nhíu mày:
“Đại nạn trước mắt, điện hạ nói lời như vậy là có ý gì?”
Ta thong thả bước lên, mỉm cười đáp:
“Có phải ta nói quá uyển chuyển không? Ý ta là, đại nạn trước mắt, triều đình cần người tài, mà người tài cũng cần cơ hội.”
“Ngài làm thủ phụ, được thì làm, không làm được thì nhường chức, trở về quê hương, để người có thể làm lên thay.”
Điện lập tức im phăng phắc.
Mọi người đều biết ta vốn ăn nói cay nghiệt, nhưng không ngờ lại cay nghiệt đến thế.
Phụ hoàng khẽ ho một tiếng:
“Đừng càn quấy.”
Ta mặt không đổi sắc nói:
“Bảo đao bén nhờ mài, bảo đao của Lý Thừa tướng, chẳng phải cũng do hoàng gia gia hao tâm khổ lực từng chút mà mài nên? Đến tay Phụ hoàng, chỉ để trưng bày mà thành ra đao gỉ.”