3
Sau khi vào cung, lão hoàng đế vẫn chưa bãi triều, ta và Lục Phỉ đành đứng đợi ngoài điện.
Nhìn thấy mặt trời càng lúc càng gắt, ta liền đẩy xe lăn của Lục Phỉ vào chỗ có bóng râm bên cạnh.
Đúng lúc này, ba người đi tới trước mặt ta.
Hai trong số đó có vài nét tương tự Lục Phỉ, chỉ là một người trông có vẻ u ám hơn nhiều, người kia lại có phần kiêu ngạo hơn.
Người kiêu ngạo vừa thấy Lục Phỉ liền cười nói:
“Nhị ca, xem ra việc xua đuổi xui xẻo có hiệu quả đấy, cửu đệ vốn chẳng sống được bao lâu, nay nhìn sắc mặt lại tốt lên nhiều rồi.”
Nhị hoàng tử thì chẳng buồn liếc nhìn Lục Phỉ, chỉ nhìn ta:
“Chỉ đáng tiếc cho công chúa Nguyên Gia, cửu đệ thân thể tàn phế, công chúa đành phải chịu thiệt thòi rồi.”
Người kia nghe thế liền cười lớn hơn.
Là một chuẩn hoa khôi với vốn kiến thức lý thuyết phong phú, ta lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn ta.
Quay đầu nhìn sang, Lục Phỉ ngồi trên xe lăn, đường nét quai hàm căng cứng, vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.
Nhưng ta cũng đã nghe nói, chàng trước đây cũng từng là một thiếu niên phong độ, mạnh mẽ, cưỡi ngựa tung hoành. Thế mà chỉ sau một trận chiến, đôi chân bị mất đi, chàng từ đỉnh cao rơi xuống bùn đất.
Đôi chân tàn phế, chẳng sống được bao lâu, không được phụ hoàng yêu thương, bị huynh đệ giễu cợt, khó khăn lắm mới cưới được công chúa, nhưng kết quả lại là ta – một hoa khôi lầu xanh giả mạo.
Thật là đáng thương.
“A, a!”
Nghĩ đến đây, ta giả vờ hét lên một tiếng, rồi yếu ớt ngã vào lòng Lục Phỉ.
Chàng đỡ lấy ta một cách chuẩn xác, cúi đầu nhìn xuống, cảm xúc trong mắt bị hàng lông mi dày che lấp đi phần lớn.
Nhị hoàng tử giật mình lùi lại một bước, hỏi ta:
“Công chúa bị làm sao vậy?”
Ta e thẹn cúi đầu:
“Không có gì, chỉ là cửu điện hạ tối qua quá mức dũng mãnh, khiến hôm nay chân ta mềm nhũn, đứng không vững thôi.”
Lục Phỉ: “…”
Ta điều chỉnh tư thế thoải mái trong lòng hắn, ngẩng đầu nhìn về phía hai hoàng tử kia, hài lòng khi thấy sắc mặt khó coi của họ.
Đang định lên tiếng, thái giám bên cạnh lão hoàng đế bất ngờ xuất hiện, gương mặt nghiêm nghị:
“Hoàng thượng đã bãi triều, triệu cửu hoàng tử và hoàng phi vào thư phòng yết kiến.”
Nói xong, ánh mắt ông ta mới liếc thấy ta trong lòng Lục Phỉ, da mặt giật giật:
“Cửu hoàng phi, xin mời nhọc công.”
Lục Phỉ quả thực không được yêu chiều, suốt dọc đường đi, tên thái giám kia cũng chẳng buồn giúp đẩy xe lăn, để ta phải tự mình động tay.
Trong thư phòng, lão hoàng đế vừa thấy Lục Phỉ, ánh mắt thoáng qua một tia chán ghét:
“Trẫm thấy ngươi sau khi thành thân, sắc mặt quả thật tốt lên nhiều. Đã thành gia, lập phủ, thì thu lại những suy nghĩ viển vông, chăm sóc tốt cho bản thân.”
Lão hoàng đế quả thật nói dối mà không chớp mắt.
Bên ngoài mặt trời gay gắt, suốt dọc đường qua đây, Lục Phỉ bị nắng đến đỏ cả mặt, chẳng lẽ đó chính là “sắc mặt tốt lên nhiều”?
Khi ta còn đang thầm trách móc, lão lại chuyển ánh nhìn sang ta:
“Công chúa Nguyên Gia đường xa mệt nhọc, từ nay lại phải thay trẫm chăm sóc lão cửu, quả là vất vả.”
Ta đành phải giả bộ nói không vất vả gì cả.
Sau vài lời khách sáo, lão hoàng đế đã mất hết kiên nhẫn, cho chúng ta lui.
Ta đẩy Lục Phỉ đến cửa cung, mệt đến thở không ra hơi.
Quay đầu lại thấy Lục Phỉ đang nhìn ta cười, tức giận nói:
“Ngài còn cười được sao! Ta sắp mệt chết rồi!”
Chàng nhướn mày, ra hiệu cho A Thất đứng chờ bên cạnh thay ta đẩy xe, rồi rút từ trong ngực ra một chiếc khăn tay đưa cho ta:
“Là ta không đúng, thân thể tàn tật, không thể tự đi, làm khổ công chúa.”
Nghe giọng chàng có phần u buồn, nhớ lại thái độ của lão hoàng đế với chàng lúc nãy, ta liền nguôi giận.
“Thôi được, cũng không phải lỗi của ngài.” Ta an ủi chàng, “Thật ra cũng không quá mệt, ngày xưa ta học múa còn mệt hơn nhiều.”
Lục Phỉ nheo mắt: “Ồ? Công chúa ngọc ngà vàng ngọc, sao lại phải học múa?”
…Ồ đúng rồi, bây giờ ta là công chúa Nguyên Gia.
Ở Sở và Tần, nữ quý tộc có thể học cầm kỳ thi họa, thậm chí cả binh pháp kinh thư, còn múa hát thường là thứ mà dân thường và người thuộc tầng lớp thấp kém mới học.
Ta cười gượng: “Chỉ là sở thích cá nhân thôi, sở thích cá nhân.”
Lên xe ngựa, A Thất giúp Lục Phỉ điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái rồi ra ngoài đánh xe.
Lục Phỉ lười biếng dựa vào đệm mềm, mỉm cười nhìn ta.
Ánh nắng chiếu qua khe hở của rèm xe, rọi vào đôi mắt thanh tĩnh của hắn.
Mái tóc đen, làn da trắng, thực sự rất đẹp.
Ta vừa bóc hai quả quýt ăn, ngẩng lên nhìn thấy chàng đang chăm chú nhìn mình, không khỏi sững sờ: “Ngài nhìn ta làm gì?”
“Công chúa tập trung ăn thật là đáng yêu.”
Chàng ấy mỉm cười nói.
Ta nghi ngờ rằng chàng đang chế giễu mình, nhưng lại không có bằng chứng.
Nuốt nốt múi quýt cuối cùng, ta nghiêm túc hỏi: “Bên ngoài đều đồn rằng ngài chẳng sống được bao lâu, có thật không?”
4
Lục Phỉ bật cười khúc khích.
“Công chúa thật là thẳng thắn đáng yêu.” Chàng lật một trang sách trên tay.
“Tuy nhiên, tin đồn cũng không sai. Trước kia ta từng dẫn binh xuất chiến, tuy ngoài trận chiến đó chưa từng bại, nhưng đã chịu không ít vết thương cũ. Sau này lại mất đi đôi chân, sức khỏe cũng suy kiệt. Thái y nói nếu không chăm sóc tốt, chắc chắn không sống qua tuổi hai mươi.”
Khi chàng nói điều này, giọng điệu bình thản, nhẹ nhàng, không một chút sợ hãi trước cái chết.
Ta vô thức ngước nhìn chàng, đôi mắt tuyệt đẹp của hắn long lanh như mặt hồ lấp lánh.
Tin tức trong thanh lâu rất nhạy bén, ta đương nhiên đã nghe qua những câu chuyện về chàng trước khi bị thương.
Với chiến công lừng lẫy, văn võ song toàn, vào thời điểm thiếu niên phấn chấn nhất, lẽ ra tương lai phải rộng mở vô hạn.
Nhưng đời người vốn chẳng ai đoán trước được.
“Lục Phỉ.”
Ta đột nhiên cảm thấy buồn bã, hít hít mũi nói:
“Ngài vẫn nên chăm sóc bản thân thật tốt, đừng chết, ta không muốn làm quả phụ.”
A Thất vén rèm xe, thò đầu vào, lạnh lùng nói:
“Cửu hoàng phi hãy thận trọng lời nói.”
Ta thật sự nghi ngờ rằng hắn ta mới là chân ái của Lục Phỉ.
“A Thất, không cần để ý, công chúa cũng chỉ là lo lắng cho ta, ta thực sự cảm động.”
Lục Phỉ nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, đột nhiên nói: “Dừng xe.”
“Điện hạ có gì sai bảo?”
Lục Phỉ khẽ nâng cằm: “Ngươi hãy đến tiệm bánh bên cạnh, mua một gói bánh hạt dẻ vừa mới ra lò về đây.”
A Thất quay lại rất nhanh, đưa gói bánh vào rồi ngồi trở lại đánh xe.
Lục Phỉ mở gói bánh hạt dẻ nóng hổi, đẩy về phía ta: “Công chúa ăn đi.”
Ta ngạc nhiên nói: “Sao ngài biết ta đói?”
“Vừa nãy trong cung, công chúa đẩy ta suốt đường, nỗi vất vả ấy chẳng cần nói cũng hiểu.”
Bánh hạt dẻ vừa mới ra lò còn nóng, mang theo hương vị ngọt ngào dễ chịu, kết hợp với trà nhạt, ta ăn rất ngon miệng.
Cho đến khi ta vô tình ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt Lục Phỉ nhìn mình.
Cân nhắc một lúc, ta vẫn bẻ một miếng đưa cho chàng ấy: “Ngài đã muốn ăn, tại sao không bảo A Thất mua thêm một gói?”
Lục Phỉ không nhận, chỉ nheo mắt, suy tư nói: “Công chúa thích hạt dẻ lắm à?”
“?”
Ta cúi nhìn chiếc bánh trong tay: “Cũng không hẳn, khi đói thì ăn gì cũng thấy ngon.”
Vả lại, đây chẳng phải là chàng ấy đã đặc biệt bảo A Thất mua sao?
Lục Phỉ thật là người kỳ lạ.
Chúng ta về phủ chưa được bao lâu thì hoàng cung cũng gửi đến phần thưởng.
Lão hoàng đế tuy rõ ràng rất ghét Lục Phỉ, nhưng vẫn phải giữ chút thể diện, ban thưởng không ít trang sức và vải vóc, còn có cả một đôi ngọc như ý.
Ta lấy từ trong hộp ra một chiếc trâm hai con bướm bằng vàng tinh xảo, yêu thích không rời tay, ngắm nghía hồi lâu rồi cài lên tóc, hỏi Lục Phỉ xem có đẹp không.
Lục Phỉ nghiêng đầu, chống cằm nhìn ta một lúc, mỉm cười nói:
“Công chúa hoa dung nguyệt mạo, đương nhiên cài gì cũng đẹp. Chỉ là chiếc trâm này toàn bằng vàng, có phần đơn điệu, đeo vào e rằng sẽ hơi phô trương quá mức.”
Ta giả vờ không nghe thấy: “Ngài biết gì chứ, ta thích cái gì phô trương.”
Các tỷ muội trong thanh lâu từng dạy ta rằng, trên đời này, dù nam nhân có đẹp đến đâu, dù lời đường mật có ngọt đến mấy cũng không thể tin được, chỉ có vàng bạc mới là chân thực nhất.
Ta ghi nhớ sâu sắc và rất tâm đắc.
Ta chọn thêm vài món trang sức lấp lánh khác, rồi mới quay sang xem món tiếp theo.
Tiểu thái giám trong cung đứng bên cạnh giới thiệu: “Đây là lễ vật thập hoàng tử tặng cửu hoàng tử và cửu hoàng phi nhân dịp tân hôn.”
Mở hộp lụa ra, bên trong là một chiếc cột ngọc thô cỡ cánh tay trẻ con, một đầu có hình dạng kỳ lạ.
Ta trố mắt nhìn, không dám tin nổi. Ánh mắt lướt qua, liền thấy trên gương mặt tiểu thái giám bưng hộp thoáng qua nét cười mỉa mai.
“Thập hoàng tử đã dặn, cửu hoàng tử thân thể khiếm khuyết, công chúa lại là kim chi ngọc diệp, có một số việc khó bề chu toàn, nên ngài ấy lệnh cho bọn nô tài mang đến vật này, để bù đắp nỗi nuối tiếc trong lòng cửu hoàng tử.”
“Đã là tâm ý của thập đệ, thì nhận đi.”
Lục Phỉ nói một cách lạnh nhạt, A Thất bước lên nhận lấy món đồ.
Nhìn đám người trong cung rời đi, ta bất ngờ chạy tới, giật lấy chiếc hộp từ tay A Thất, mạnh tay ném xuống đất.
Chiếc hộp vỡ ra, nhưng cột ngọc bên trong, nhờ được lụa gói kỹ, vẫn còn nguyên vẹn.
A Thất tức giận nhìn ta, ta cũng hung dữ lườm lại:
“Nhìn gì chứ, thật nghĩ người ta tốt bụng mang quà đến chúc phúc cho ngươi à? Các ngươi rốt cuộc có phải nam nhân không? Chưa từng thấy cái này bao giờ à?”
“Ngươi!…”
“A Thất, không được vô lễ.” Giọng Lục Phỉ không có cảm xúc, “Xin lỗi công chúa đi.”
A Thất lập tức quỳ xuống trước mặt ta: “Thuộc hạ thất lễ, mong công chúa thứ tội.”
“Thập đệ, mẫu thân hắn – họ Giản – là người được sủng ái nhất, hiện tại đang giữ vị trí quý phi trong cung. Bản thân hắn lại thân thiết với nhị hoàng tử, không ai trong triều dám đắc tội với hắn.”
Lục Phỉ nói, “Ta biết công chúa lương thiện, thẳng thắn, muốn bảo vệ ta. Nhưng dù ta biết vật này là gì, trước mặt người trong cung, cũng chỉ có thể vờ như không biết, vì ta… đã là kẻ sắp chết rồi.”
Nói đến bốn chữ “kẻ sắp chết,” giọng chàng thoáng mang chút nghẹn ngào, khiến ta nghe mà thấy đau lòng, lập tức cúi người xuống, thu nhặt mảnh ngọc, dùng lụa gói lại.
“Đã như vậy, thì trò đùa của phụ nữ, đâu có liên quan gì đến triều đình hay hậu cung?”
Lục Phỉ nhìn ta hỏi: “Công chúa có ý gì?”
Ta cười tủm tỉm nói: “Thập hoàng tử tặng món quà lớn như vậy, ta cảm động vô cùng, đương nhiên phải tặng lễ vật đáp lại chứ.”
5
Ta bảo A Thất ra ngoài tìm một nghệ nhân tài ba, dặn dò ông ta điêu khắc miếng ngọc thành một cây trâm tinh xảo, đồng thời khắc lên đó hình ảnh con giáp phù hợp với thập hoàng tử Lục Mẫn.
Sau khi mọi việc xong xuôi, hai mật vệ từ Sở quốc theo ta đến cũng xuất hiện.
“Ngươi và cửu hoàng tử đã thành thân hơn một tháng, đã tìm được thông tin quan trọng nào chưa?”
Ta bất lực đáp: “Lục Phỉ đến đi cũng không được, chàng vốn chẳng được hoàng thượng yêu thích, nay quyền lực bị gạt sang một bên, cả ngày chỉ đưa ta đi dạo phố nghe sách, làm gì có tin tức quan trọng nào để truyền đạt?”
Nhìn thấy sắc mặt hai người kia thoáng vẻ tức giận, ta liền đổi thế tấn công:
“Còn các ngươi, lúc đến đã nói mình võ nghệ cao cường, bấy lâu nay có thâm nhập hoàng cung dò la được chút tin tức nào không?”
Họ ngẩn ra.
Ta đập bàn: “Hừ, vậy thì các ngươi có tác dụng gì chứ!”
“Triệu Doanh Chi, ngươi chỉ là một thân hèn mọn của thanh lâu, chẳng lẽ lại thật sự nghĩ mình là công chúa Nguyên Gia?”
Nữ mật vệ tên Lãnh Nguyệt đưa tay định bóp cổ ta:
“Lấy kỳ hạn nửa năm, nếu ngươi không tìm được điều gì hữu ích, vậy giữ ngươi lại cũng chẳng còn giá trị gì.”
Không phải chứ đại tỷ? Ta là người đã thay thế công chúa Nguyên Gia gả sang đây, nếu ta chết thật thì các ngươi giải thích thế nào?
Dường như đoán được suy nghĩ của ta, Hàn Tinh bên cạnh khẽ mỉm cười:
“Nếu công chúa Nguyên Gia chết không rõ ràng ở Tần quốc, triều đình chúng ta có thể danh chính ngôn thuận phát binh bắc tiến, đòi lại công đạo cho công chúa.”
Nhìn hắn ta tự tin như vậy, ta chỉ có thể cạn lời.
“Các ngươi không đánh tiếp với Tần quốc là vì không có lý do chính đáng sao? Chẳng lẽ không phải vì căn bản đánh không lại họ sao?”
“Ngươi…”
Có lẽ biểu cảm của ta quá rõ ràng, Lãnh Nguyệt trợn mắt, tay đang bóp cổ ta bỗng siết mạnh hơn.
Tuy nhiên, đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lục Phỉ đột nhiên lăn xe vào, nheo mắt cười nói:
“Công chúa—— đang làm gì vậy?”
Lãnh Nguyệt hoảng hốt buông tay, cúi đầu xuống.
Ta nhìn ánh mắt chứa đựng ý cười của Lục Phỉ, lắp bắp nói:
“Ồ… ta muốn làm một chiếc vòng cổ ngọc trân, Lãnh Nguyệt đang giúp ta đo vòng cổ.”
“…” Lục Phỉ im lặng một lúc, rồi nói: “Dùng tay để đo sao?”
Ta nhịn đau mà gật đầu với chàng, đồng thời mở to đôi mắt mèo long lanh của mình, cố gắng chứng minh độ tin cậy của lời nói.
Lục Phỉ bảo Lãnh Nguyệt và Hàn Tinh lui xuống, rồi tự mình đẩy xe tới trước mặt ta, ngẩng đầu nhìn.
Ta vô thức kéo kéo cổ áo, cố gắng che giấu những vết hằn trên cổ.