Ta xuất thân từ thanh lâu, dung mạo lại vô cùng giống công chúa.
Chính vì điều đó mà ta bị xăm lên hình hoa sen giống y hệt, để thay công chúa đi hòa thân với Cửu hoàng tử Lục Phỉ của nước địch, kẻ đã bị mất đôi chân, nhằm để cầu may.
Nghe đồn rằng Lục Phỉ là người con mà hoàng thượng ghét bỏ nhất, từ khi bị gãy đôi chân trên chiến trường, chàng không thể đứng dậy được nữa và chẳng còn sống được bao lâu.
Trong đêm tân hôn, một người đeo mặt nạ vén tấm khăn voan cưới của ta lên, ta nhìn thấy thân hình người đó cao lớn, vai rộng, chân dài, liền vui mừng thốt lên:
“Tin đồn, quả nhiên chỉ là tin đồn, phu quân quả thật thân thể khang kiện.”
Nào ngờ người đó xoay người, phía sau là một thiếu niên mặc hỉ phục đang ngồi trên xe lăn, khẽ mỉm cười nói:
“Công chúa thích dạng nam nhân như vậy sao? Xem ra vi phu phải khiến nàng thất vọng rồi.”
Thì ra ta nhận nhầm người, chàng ấy mới chính là Lục Phỉ.
Ta lập tức thu tay lại, bẽn lẽn nói: “Cũng không hẳn là vậy…”
Lục Phỉ cười vô hại: “Không sao, công chúa cứ nói thật lòng, ta tính khí tốt, không để bụng đâu.”
Lục Phỉ cười rạng rỡ, ánh nến trong mắt chàng giống như những vì tinh tú nhỏ lấp lánh.
Ta bị sắc đẹp mê hoặc, buột miệng thốt lên:
“Được rồi, ta quả thật thích người khỏe mạnh hơn.”
1
Chiếc xe lăn được đẩy tới, Lục Phỉ thở dài: “Thật đáng tiếc, thân thể ta thế này, e là khiến công chúa phải chịu thiệt thòi rồi.”
“Ồ, chuyện đó cũng chẳng còn cách nào khác.”
Ta thở dài cùng chàng, rồi tự an ủi mình: “Thôi vậy, đã gả rồi thì sống tạm qua ngày đi, chẳng lẽ còn có thể hòa ly?”
Nam tử đeo mặt nạ bạc kia chắc là thuộc hạ của Lục Phỉ, nghe xong liền đỡ Lục Phỉ ngồi xuống bên cạnh ta, còn tiện thể lườm ta một cái.
Ta cũng không cam chịu mà lườm lại.
Hắn liền rút ra một đoạn kiếm từ thắt lưng.
Ta ngay lập tức tháo chiếc trâm nhọn trên đầu xuống.
Lục Phỉ ngồi bên cạnh, hào hứng xem một lúc, cuối cùng cười mỉm phất tay: “Thôi đi, A Thất, ngươi lui xuống đi.”
“Điện hạ—”
Lục Phỉ vẫn cười như gió xuân, A Thất lại đột nhiên sắc mặt thay đổi, nghiêm trang quỳ xuống ôm quyền: “Vâng.”
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta, Lục Phỉ đưa tay kéo, thả những lớp màn giường xuống, khẽ nói:
“Lễ nghi hôn lễ quá nhiều, công chúa cũng mệt cả ngày rồi, không bằng nghỉ ngơi sớm thôi.”
Nghe chàng nói vậy, ta liền tỉnh táo hẳn: “Ngài muốn động phòng với ta sao?”
Trước khi đóng giả làm công chúa đi hòa thân, ta trong lầu xanh được nuôi dạy như một hoa khôi.
Cầm kỳ thi họa chỉ là bề ngoài, ta học nhiều nhất chính là cách hầu hạ nam nhân.
Thân thể này cũng được chăm chút vô cùng tỉ mỉ, ngực nở, eo thon, đôi môi đỏ mọng, cánh tay như ngó sen, đôi mắt mèo lấp lánh nước.
Tú bà từng nói với ta: “Doanh Chi, ngươi sinh ra đã là tuyệt sắc mỹ nhân, chỉ cần cởi xiêm y, sẽ không có nam nhân nào không thích ngươi.”
Không ngờ, vừa kéo mở một chút áo, đã bị Lục Phỉ giữ lại: “Không cần.”
Ta ngước mắt lên, nghi ngờ nhìn chàng: “…Ngài không phải nam nhân?”
“… “
Lục Phỉ nghẹn lại một chút, ánh mắt sâu thẳm:
“Công chúa cũng biết, thân thể ta khiếm khuyết, e là không thể động phòng.”
“Không sao!” Ta với tinh thần nghề nghiệp cao tay, hào phóng đáp: “Để ta.”
Sau đó, Lục Phỉ đưa tay, cởi bỏ hỉ phục đỏ thẫm được thêu tinh xảo trên người ta.
Ta luôn ghi nhớ lời dạy của tú bà, làm bộ vặn vẹo người: “Phu quân…”
Lời nói êm dịu, khơi gợi lòng thương cảm.
Lục Phỉ tháo chiếc trâm cài phức tạp trên đầu ta ra, ta cũng không dùng chút sức nào đẩy tay chàng: “Không được đâu mà.”
Vờ từ chối, nửa đón nửa đẩy, thú vui nơi phòng the.
Khi chàng tháo từ màn giường ra một đoạn lụa, buộc hai cổ tay ta lại, ta trong lòng đầy mong đợi.
Mượn đạo cụ xung quanh, tăng thêm phần thú vị.
Nào ngờ Lục Phỉ lại kéo ngược chăn lên, che kín đóa hoa sen tinh xảo trên ngực ta, rồi nằm xuống bên cạnh:
“Vì công chúa không ngoan, vậy cứ như thế mà ngủ thôi.”
?
Ta không thể tin nổi, vậy mà bên cạnh có hương thơm ngọt ngào, Lục Phỉ thực sự nhắm mắt, ngủ một giấc say sưa.
Nhưng lòng ta vốn đầy mong đợi nay như bị dội một gáo nước lạnh, không còn chút buồn ngủ, chỉ đành nằm cạnh hắn, cố gắng nhớ lại quá khứ để ép mình chìm vào giấc ngủ.
Ta từ nhỏ lớn lên trong lầu xanh, nghe nói mẫu thân ta cũng là người của lầu xanh, sau khi bị một quan lớn lừa dối rằng sẽ cưới bà về nhà, bà đã không may mang thai ta.
Sinh ta không bao lâu, bà qua đời.
Tú nà nhìn thấy ta sinh ra đẹp đẽ, là một mầm non có triển vọng, bèn nuôi ta trong lầu xanh.
Bà dạy ta học chữ, cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, và cả những kỹ năng phòng the, thề sẽ đào tạo ta thành hoa khôi đứng đầu.
Tuy nhiên, ngay trước khi ta tới tuổi cập kê một tháng, đột nhiên có người tới chuộc ta với giá ngàn lượng vàng, và đưa ta vào cung.
Lúc ấy ta mới biết, biên cương đại bại, đại tướng quân trấn quốc tử trận, tướng trẻ của nước Tấn liên tiếp hạ bảy thành, khiến đất nước Sở vốn đã không giàu có lại càng thêm khó khăn.
Nhìn thấy bọn họ còn muốn tiếp tục đánh, hoàng thượng vội vàng đề xuất hòa thân, nhưng lại không nỡ gả con gái duy nhất của mình, nên mới định cho ta, người có dung mạo tương tự, thay thế nàng ta.
Ngày đó ta quỳ trong hoàng cung, công chúa ngồi trên ngai cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta.
Thần sắc tựa như hận thù, lại như bất cam.
“Hoa khôi thanh lâu… loại người hèn mọn như vậy mà cũng xứng dùng chung gương mặt với bản cung?”
2
Tú bà đã từng dạy ta:
“Doanh Chi, với thân phận như ngươi, cái gọi là khí tiết chẳng qua chỉ là để nâng cao giá trị thêm chút nữa. Còn thể diện, tôn nghiêm gì đó, sớm muộn gì cũng phải vứt bỏ đi.”
Ta cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, thân phận nô tì hèn mọn, còn công chúa là ngọc ngà vàng ngọc, sao có thể so sánh?”
Công chúa bước đến, mũi dao nhỏ trong tay nàng lướt qua lại trên mặt ta.
Ta sợ hãi đến mức run rẩy nhìn nàng ta, cho đến khi hoàng thượng lên tiếng: “Đủ rồi, Nguyên Gia, nếu con rạch nát mặt nàng ta, ai sẽ thay con đi hòa thân?”
Nàng ta hừ lạnh một tiếng, ném con dao đi và ra lệnh:
“Xăm cho nàng ta hoa sen trên ngực – không được dùng thuốc mê, để tiện nhân này nếm trải đau đớn.”
Công chúa Nguyên Gia bẩm sinh mang trên người hình hoa sen, đó là điềm lành, vì vậy hoàng thượng rất yêu thương nàng ta.
Ta bị mấy cung nữ lột sạch áo quần và đè xuống nền đá, suốt một ngày một đêm mới xăm xong.
Đến cuối cùng, ta đã đau đến mức không thể phát ra tiếng.
Nói cho đúng, công chúa quả thực có chút “lấy oán trả ơn.”
Rốt cuộc, nếu không có ta, người phải gả đến nước Tần để hòa thân chính là nàng ta.
Trong số những cung nhân cùng khởi hành với ta, có hai người là mật vệ của hoàng gia nước Sở, nghe nói là để giám sát ta, đồng thời mang một ít tin tức từ nước Tần về.
Phải, ban đầu ai cũng nghĩ rằng ta sẽ được lão hoàng đế thu vào hậu cung.
Ngay cả chính ta cũng nghĩ vậy, và có phần tiếc nuối.
Dù sao thì lão hoàng đế có già đi chăng nữa cũng không thể sánh được với mấy nam nhân trẻ trung tươi ngon.
Không ngờ cuối cùng lại gả cho Lục Phỉ, chỉ để xua đuổi xui xẻo.
Bọn họ có ý định sỉ nhục, nhưng ta vốn không phải công chúa thật sự, nên cũng chẳng cảm thấy bị sỉ nhục.
Trời còn chưa sáng, Lục Phỉ đã tỉnh, vừa nghe tiếng động, ta liền mở mắt, dịu dàng nói:
“Phu quân đã tỉnh rồi, thì hãy cởi giúp thiếp sợi dây lụa này đi.”
Lục Phỉ ngồi dậy, chống tay vào giường, mỉm cười nhìn ta: “Ồ, vì sao?”
“Phu quân cởi trói, thiếp mới có thể hầu hạ ngài rửa mặt thay đồ chứ.”
Lục Phỉ lắc đầu: “Không được, công chúa là ngọc ngà vàng ngọc, sao có thể làm việc hầu hạ người khác? Vẫn nên tiếp tục bị trói đi.”
Cuối cùng ta không thể chịu nổi nữa, hét lên:
“Lục Phỉ, ngươi mau cởi trói, ta… ta muốn đi giải quyết!”
Lục Phỉ lập tức bật cười lớn và tháo dây cho ta.
Ta vừa định bước xuống giường thì bị hắn kéo lại, trùm cho ta một chiếc áo choàng: “Công chúa đừng quên mặc quần áo chỉnh tề.”
Bên ngoài có thị nữ dẫn đường cho ta, sau khi giải quyết xong trở lại, Lục Phỉ đã mặc chỉnh tề, ngồi bên bàn dùng bữa sáng.
A Thất, người đeo mặt nạ bạc, đứng bên cạnh chàng, cúi đầu thì thầm điều gì đó.
Đêm qua ánh nến lờ mờ, đến lúc này, ta mới nhìn rõ Lục Phỉ.
Một đôi mắt trong trẻo và tĩnh lặng nằm dưới hàng lông mày, sống mũi cao thẳng, làn da trắng như ngọc, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt càng tăng thêm phần mê hoặc, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng xa cách.
Một người đẹp như vậy, nhưng lại bị mất đôi chân, chẳng sống được bao lâu, có lẽ chính là “hồng nhan bạc mệnh” trong truyền thuyết.
Ta đứng ngẩn ngơ ở cửa, nhìn đến xuất thần, Lục Phỉ liền ngước mắt nhìn ta:
“Công chúa đã xong rồi thì qua dùng bữa đi, lát nữa còn vào cung bái kiến phụ hoàng.”