Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THAY CÔNG CHÚA GẢ CHO PHU QUÂN LIỆT GIƯỜNG Chương 9 THAY CÔNG CHÚA GẢ CHO PHU QUÂN LIỆT GIƯỜNG

Chương 9 THAY CÔNG CHÚA GẢ CHO PHU QUÂN LIỆT GIƯỜNG

10:07 chiều – 25/10/2024

Nguyên Gia ngay lập tức sững sờ.

“Khi ngươi vừa mới sinh ra, mẫu phi ngươi đã vì tranh sủng mà hạ độc ngươi, dùng trùng liên tâm khiến ngực ngươi nở ra bông sen. Đổi lại, trùng đó mỗi ngày sẽ hút lấy tinh huyết của ngươi, dần dần ngươi sẽ suy kiệt và chết sớm. Vậy mà giờ ngươi lại gọi đó là điềm lành?”

Nguyên Gia ngây ngẩn, sắc mặt tái nhợt, cố gắng phủ nhận: “Ngươi nói bậy!”

“Ta đưa Doanh Chi đến đây hôm nay không phải để nghe ngươi buông lời nhục mạ.”

Chàng nói tiếp, “Ngươi biết rất rõ, nàng dù không phải cùng mẹ sinh ra với ngươi, nhưng vẫn là tỷ muội ruột. Ngươi gọi nàng là tiện nhân chẳng phải vì sự cao quý tự nhận của mình đã bị vạch trần, khiến ngươi thẹn quá hóa giận sao?”

Nói xong câu đó, chàng không thèm nhìn Nguyên Gia thêm một cái, ôm ta, quay người rời đi, chỉ lạnh lùng dặn dò A Thất: “Giết nàng đi, xác cũng không cần giữ lại.”

Phía sau, tiếng chửi rủa tuyệt vọng và phẫn nộ của Nguyên Gia dần dần tan biến.

Ta dựa vào ngực chàng, chân thành khen ngợi: “Lục Phỉ, chàng thật sự rất giỏi đấu khẩu đấy.”

“…”

“Nhưng mà những điều chàng vừa nói… là có ý gì?” Ta ngập ngừng hỏi.

Chàng thở dài, xoa đầu ta.

“Doanh Chi, nàng có bao giờ nghĩ, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Nàng và nàng ta nếu không có quan hệ huyết thống, sao có thể giống nhau đến thế?”

Trong đầu ta như có tiếng sét đánh vang dội.

Vậy nên… kẻ từng lừa dối mẫu thân ta chính là vị Sở hoàng đã băng hà?

Trong khoảnh khắc, những nút thắt ẩn giấu trong cuộc đời ta dần dần được tháo gỡ.

Nguyên Gia nói sai, và cả tú bà cũng đã sai.

Ta không phải sinh ra đã mang số phận hèn mọn.

Nhưng dẫu sao, quá khứ đã không thể thay đổi.

Ra khỏi Thiên Lao, cái lạnh lẽo của đầu xuân ùa đến, nhưng lại bị vòng tay ấm áp của Lục Phỉ chặn đứng.

Trong lòng chàng, dường như không quan trọng xuất thân ta thế nào, ta vẫn luôn là người đáng quý.

Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống, ta vẫn hơi bất an, quay đầu nhìn chàng.

“Nhưng… dù chàng không bận tâm, hôm đó trong tiệc cung đình, vẫn có người biết ta không phải công chúa Nguyên Gia thật sự. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, dân chúng nước Tần biết được, chẳng phải sẽ làm tổn hại đến thanh danh của chàng sao…”

Ta chưa kịp nói hết câu, Lục Phỉ đã ngắt lời.

Chàng cười, ánh mắt lấp lánh, rồi ghé lại gần, khẽ hôn lên chóp mũi ta.

“Đâu có thật giả gì?” Chàng nói, “Trên đời này, chỉ có một Nguyên Gia công chúa, và đó chính là nàng.”

17

Năm sau, khi băng tan tuyết chảy, đại lễ phong hậu của ta được tổ chức vào một buổi hoàng hôn mùa xuân.

Lục Phỉ đặc biệt nhờ Thái Sử Lệnh chọn ra ngày lành giờ tốt cho buổi lễ này.

Từ sáng sớm, ta đã bị Đàn Vân kéo ra khỏi chăn.

Ta vốn định nán lại trên giường thêm chút nữa, nhưng nàng ấy nhìn ta với ánh mắt đầy thương cảm: “Đây là lần cuối cùng nô tỳ hầu hạ nương nương, nương nương mau dậy đi ạ.”

Ta suýt quên mất, A Thất đã được Lục Phỉ phong làm tướng quân, và sau buổi đại lễ hôm nay, nàng ấy sẽ dọn ra ngoài sống với tư cách là phu nhân tướng quân.

Đàn Vân giúp ta mặc từng lớp trang phục phức tạp của Hoàng hậu, đội chiếc mũ phượng cao quý lên tóc. Nhìn vào gương đồng, thấy một nữ nhân với dung mạo rực rỡ, xinh đẹp đến khó tin, ta thoáng chốc bàng hoàng.

Từ một hoa khôi nơi thanh lâu, giả danh công chúa, trở thành hoàng phi của Cửu Hoàng tử, rồi giờ đây là mẫu nghi thiên hạ. Hai mươi năm cuộc đời của ta, cứ như một giấc mộng dài.

Ta khoác tay Lục Phỉ, từng bước tiến lên bậc thang dưới sự chỉ dẫn của quan lễ nghi.

Chàng khẽ nghiêng đầu, dịu dàng nói: “Doanh Chi, đừng căng thẳng.”

“Tất cả những gì nàng có được, nàng đều xứng đáng.”

“…Được.”

Ta hít sâu một hơi, siết tay Lục Phỉ chặt hơn.

Cuối cùng, khi bước qua bậc thang cuối cùng, ta và Lục Phỉ đứng song hành trên đài cao.

Những tua rua dài phức tạp từ mũ phượng khẽ chạm vào tai ta, nhẹ nhàng như nụ hôn dịu dàng Lục Phỉ đã đặt lên tai ta đêm qua.

Và giờ đây, trong ánh hoàng hôn rực rỡ, mây trời hòa quyện, ta đã tìm thấy nơi trái tim thuộc về.

Hoàn