22
Sáng hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện.
Đây nào phải là giấc mơ.
Người đứng trước song cửa, gương mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng kia, chẳng phải là Triệu Trạch Kế sao?
“Được, là ta thất hẹn trước, nhưng nàng lại nhanh chóng thay lòng quá đấy.”
Ta xoa đầu: “Ngài nói gì cơ?”
“Trần A Mãn, nàng thật nhẫn tâm, ta vừa đi không bao lâu, nàng đã đội cho ta một cái mũ xanh to như vậy.
“Nói, cha đứa trẻ là ai?”
Ồ, hắn đã phát hiện ra Tiểu Nhược rồi.
Ta định giải thích, nhưng nghĩ lại, hắn thất hẹn lâu như vậy, sao ta có thể để hắn dễ chịu chứ.
“Chỉ là một người qua đường, thỉnh thoảng ghé qua thôi, hầu gia không vui thì cứ đi đi.”
Triệu Trạch Kế hiếm khi im lặng rất lâu.
Ta tưởng rằng với tính cách và thân phận của hắn, chắc chắn sẽ bỏ đi.
Không ngờ, hắn chỉ thẫn thờ ngồi xuống ghế.
“Ta không đi, sau này hắn ở phía Đông, ta ở phía Tây.”
“Hầu gia, ta đã lấy người khác rồi, sao phải vậy?”
“Vậy thì hoà ly với hắn.”
“Không ly được, vì đã có con rồi.”
Triệu Trạch Kế đột nhiên đứng bật dậy, nhìn ta với ánh mắt u ám.
“Nàng thật sự chọn hắn không chọn ta?”
Ánh mắt đó khiến ta thoáng chút lo lắng.
“Hầu gia?”
Triệu Trạch Kế phẩy tay.
“Thôi đi, nam tử hán không chấp nhặt với nữ nhân.
“Vậy cho ta làm thông phòng của nàng… được không?”
“Từ nay về sau, hắn ở phía Đông, ta ở phía Tây.
“Lúc ta có mặt, hắn không được xuất hiện, làm ta chướng mắt.”
Hả? Cảnh này là sao đây?
Không chỉ ta, ngay cả A nương đang ôm Tiểu Nhược đến tìm ta cũng suýt nữa làm rơi đứa trẻ.
Ta liếc nhìn A nương, ra hiệu.
Đừng để Triệu Trạch Kế biết chuyện của Tiểu Nhược.
A nương đặt Tiểu Nhược xuống, bất lực lắc đầu nhìn ta.
23
“Triệu Trạch Kế, ngài bế nó đi.”
Triệu Trạch Kế lộ vẻ không tình nguyện, nhưng khi ta đặt đứa trẻ vào tay hắn, hắn vẫn cẩn thận đỡ lấy.
Nhìn đứa bé nhỏ mềm mại trong tay, Triệu Trạch Kế có chút lúng túng.
Tiểu Nhược cũng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn.
“Xấu.”
Chưa đầy hai tuổi, nói năng chưa rõ ràng.
Nhưng thằng bé rất giỏi nhìn sắc mặt người khác, hễ thấy người lớn nào mặt không vui là đều nói “xấu.”
Mặt Triệu Trạch Kế càng thêm đen lại.
Nghĩ mà xem, đường đường là mỹ nam tử số một kinh thành, giờ lại bị một đứa trẻ chê là “xấu.”
“Trần A Mãn, con nàng nói chuyện khó nghe y hệt nàng.”
Ta muốn cười, nhưng phải cố nhịn.
“Đứa trẻ này không giống ta, chắc là giống cha nó, nói chuyện khó nghe.”
Triệu Trạch Kế chẳng thèm đáp lại ta.
Ta tiếp tục: “Nó còn giống cha nó ở dáng vẻ nữa, nhất là lông mày, đôi mắt, đều đẹp như cha nó.”
Mặt Triệu Trạch Kế dần không giữ được bình tĩnh.
Hắn thả một tay xuống, vỗ mạnh lên bàn.
“Trần A Mãn, ta đã nhẫn nhịn nàng đến mức này, nàng còn định làm ta khó chịu đến bao giờ, nàng có tim không?”
Ta bật cười:
“Ngài xem, đứa con ta sinh cho ngài đáng yêu không?”
Triệu Trạch Kế đột nhiên ngẩn người như trời trồng.
Một lát sau, hắn mới dần tỉnh lại.
Hắn buông một tay, kéo ta vào lòng.
Khóe mắt hơi đỏ.
“A Mãn, những ngày ta không ở đây, nàng sinh con vất vả rồi.”
Đến lượt ta sững sờ.
Hắn nghĩ đến điều đó sao.
Ta vuốt nhẹ mặt hắn.
“Vậy từ nay phải đối tốt với ta hơn nhé?”
24
Ta lại bước vào hầu phủ.
Ta bước vào hầu phủ với thân phận đích mẫu.
Lúc này, Dũng Nghị Hầu phủ được trang hoàng lộng lẫy, lụa đỏ tung bay, chiêng trống vang rền, thật náo nhiệt.
Trong sảnh yến tiệc, có tiếng xì xào bàn tán.
“Tân nương vốn chỉ là một nha hoàn nhóm lửa.”
“Như thế làm sao xứng với hầu gia?”
“Nghe nói còn là nữ chưởng quầy làm ăn buôn bán, công khai xuất đầu lộ diện.”
“Hầu gia hồ đồ quá, sau này không sợ bị đồng liêu chê cười sao?”
Triệu Trạch Kế nhìn đám khách khứa với ánh mắt sắc bén.
“Tháng Giêng, thê tử ta đã cho người đưa mười xe áo bông tới cho các tướng sĩ biên cương.
“Tháng Năm, thê tử ta đã cho người đưa mười xe lúa mạch đến doanh trại ở Mạc Bắc.
“Tháng Chạp, thê tử ta còn cho người đưa mười xe bánh bao đông lạnh đến quân doanh…”
Triệu Trạch Kế nâng giọng, uy nghi lẫm liệt.
“Nàng làm ăn buôn bán tử tế, quang minh chính đại, thì có gì không đúng?
“Những khoản tiền đó có thể giúp tướng sĩ ấm no, đánh thắng trận, sao lại không thể đàng hoàng?
“Dù là nữ nhi, thê tử ta vẫn có tấm lòng vì gia quốc.
“Xin hỏi các vị ở đây, phu nhân của các ngài có ai làm được như vậy không?”
Mọi người đều cúi đầu, hoặc quay mặt đi nơi khác.
Ta khẽ kéo tay Triệu Trạch Kế.
Như một lời cảm tạ, cảm tạ hắn đã thấu hiểu cho ta.
Triệu Trạch Kế thì thầm: “Lát nữa sẽ có lễ vật dành cho nàng.”
Chẳng bao lâu sau, người trong cung đến.
“Thánh chỉ tới.
“Thê tử Triệu gia, họ Trần, phẩm chất đoan trang, dung nhan thuần khiết, tài đức trời phú, xin sắc phong làm Gia Quý Quận phu nhân, ngay lập tức thi hành.”
Ta ngây người, tim như dâng trào xúc động.
Ta thật sự đã được phong làm quận phu nhân rồi.
“A Mãn, đây là do vi phu và nàng cùng nhau giành được, có hài lòng không?”
Các phu nhân xung quanh đều ghen tỵ không thôi.
Nghe nói tối hôm đó, ai về cũng trách cứ phu quân của mình.
Cũng có người không phục, đáp lại thê tử rằng:
“Nàng chê ta không giành được phong hiệu phu nhân cho nàng, sao nàng không học theo Trần A Mãn mà làm việc nghĩa đi?”
25
Ngày trôi qua, dần dần trong kinh thành không còn ai đồn thổi không hay về ta.
Thậm chí dân gian còn lan truyền nhiều giai thoại về Triệu Trạch Kế.
“Nghe nói bên ngoài đồn hầu gia thật khó nghe.”
Triệu Trạch Kế nhướng mày: “Thế nào mà khó nghe? Nói nghe thử xem?”
“Họ… họ nói hầu gia từng cam tâm làm thông phòng cho phu nhân.
“Còn nói hầu gia sợ vợ, là người bị vợ quản nghiêm.
“Nói hầu gia mất hết thể diện.”
Triệu Trạch Kế vẫn bình thản.
“Phu nhân đã nghe chưa?”
“Hình như chưa.”
“Thế thì cứ truyền đi, để phu nhân nghe rõ.”
Nếu không phải ta đứng trong hành lang, vừa trông Tiểu Nhược bắt cá, chắc chắn ta sẽ không nghe được cuộc đối thoại này.
Quả nhiên, tối đó Triệu Trạch Kế vào phòng ta với vẻ mặt rầu rĩ, ủ rũ.
Ta nén cười: “Hầu gia làm sao vậy?”
“Ta đã mất hết thể diện rồi, đêm nay nàng phải an ủi ta thật tốt.
“Tin đồn của ta, nàng đã nghe hết rồi chứ?”
Ta mím môi, khẽ gật đầu, Tiểu Nhược ném con ngựa gỗ trên tay xuống.
“Không được, hôm nay mẫu thân đã hứa ngủ cùng Tiểu Nhược.
“Phụ thân đi chỗ khác đi.”
Triệu Trạch Kế nghiến răng: “Nhóc con, lúc nào cũng phá hỏng việc của ta.”
Triệu Trạch Kế nhân lúc “tâm trạng không vui” hôm nay, liền to gan đem Tiểu Nhược ra khỏi phòng.
“Tiểu Cố, đưa nó đến ngủ với nhức mẫu.”
Tiểu Nhược không chịu, định chạy vào lại, Triệu Trạch Kế cúi xuống, thì thầm gì đó bên tai thằng bé.
Tiểu Nhược lập tức cười tươi, chạy đi ngay.
“Phụ thân, người phải thể hiện tốt nhé.
“Tiểu Nhược chờ đấy.”
Ta bật cười: “Chàng đã nói gì với nó?”
Triệu Trạch Kế ôm ta vào lòng.
“Nói rằng mẫu thân sẽ sinh muội muội cho nó.”
“A Mãn, đừng giận, ta chỉ gạt nó thôi, ta sẽ không để nàng sinh thêm lần nữa.
“Sinh con với nữ tử là một lần đi qua Quỷ Môn Quan, ta không muốn nàng phải chịu khổ, có Tiểu Nhược là đủ rồi.”
Tội nghiệp Tiểu Nhược, lại bị phụ thân gạt thêm một lần nữa.
Ánh trăng trong trẻo chiếu qua song cửa, soi sáng cả gian phòng.
Một khung cảnh đầy ấm áp và hạnh phúc.
End