Đã buông lời đánh giá ta: “A Mãn cô nương sao lại nghĩ đến việc mở tửu quán? Theo ý tại hạ, nữ nhi không nên xuất đầu lộ diện như vậy, ở nhà giúp chồng dạy con chẳng phải tốt hơn sao?”
Ta vừa định đuổi người.
Hắn ta là cái củ hành gì chứ? Đến chỗ ta mà lên mặt.
Nhưng tiểu nhị đã hớt hải chạy tới.
“Chưởng quầy, không hay rồi, tửu quán của chúng ta bị bao vây rồi.”
Tim ta giật thót, ngó đầu nhìn xuống.
Quả nhiên thấy binh sĩ mặc giáp trụ bao vây quán nhỏ mấy vòng.
Ta có chút đứng ngồi không yên.
Chẳng mấy chốc, cầu thang vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Triệu Trạch Kế, người đã năm tháng không gặp, mặt mày đen sạm, phong trần lên lầu.
Hắn ném thanh kiếm xuống bàn đánh “cạch” một tiếng.
“A Mãn, đừng nói với ta là nàng đang tìm nam nhân?”
Viên ngoại công tử thấy tình hình như vậy thì sợ hãi, lùi lại một bước.
“A… A Mãn cô nương, nhà ta còn có việc, hôm khác sẽ ghé thăm.”
Ta còn chưa kịp mở miệng, Triệu Trạch Kế đã nhíu mày.
“Còn không mau cút?”
Người đó sợ đến nỗi vụt chạy biến xuống cầu thang.
“A Mãn, nàng định giải thích thế nào đây?”
17
“Ta đang trong thời gian tạm nghỉ chiến, còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã lập tức chạy về tìm nàng.
“Đã nói sẽ cưới nàng rồi, nàng chạy cái gì?
“Tìm nam nhân gì mà nhu nhược vô dụng.
“Ta có chỗ nào không bằng hắn?”
Ta nhìn hắn, quả thực thấy vẻ mệt mỏi, đen hơn, gầy hơn.
Nhưng dáng vẻ vẫn tuấn tú.
Chạy không ngừng nghỉ trở về tìm ta như vậy.
Lòng người đều là thịt mà, không chút cảm động thì là giả.
“Hầu gia, ngài uống chén trà đã.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn nhận chén trà.
Ta khẽ ho một tiếng: “Hầu gia đầu xuân sang năm sẽ cưới công chúa rồi, tìm A Mãn làm gì?”
Hắn liếc ta một cái: “Nàng nghe ai nói?”
“Cần phải ai nói sao? Công chúa đã xây viện ở trong phủ hầu rồi.”
Hắn trầm mặt hừ lạnh: “Ta chưa từng đồng ý.
“Chuyện ta chưa đồng ý, tiên nữ trên trời xuống cũng không cưới.
“Trần A Mãn, nàng đối với ta lại thiếu tin tưởng đến thế sao?”
Ta biết hắn đang giận.
Chúng ta im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, hắn phá tan sự im lặng.
“Đi, về thôi.”
Về đâu? Lại định nhốt ta sao?
Ta thở dài: “Có thể đừng nhốt ta vào phòng củi được không? Nơi đó có chuột, lại tối, ta sợ.”
Hắn lườm ta bất lực.
“Ta nói là đưa nàng về nhà.”
Ta sững người một chút.
“Sao? Không dám à? Trong nhà có giấu nam nhân khác sao?”
Mới mấy tháng không gặp, Triệu Trạch Kế đã hóa ra một kẻ ghen tuông thế này từ khi nào.
18
A nương ta sợ hãi khi thấy ta dẫn hầu gia về nhà.
Bà lúng túng muốn dọn dẹp căn phòng tốt nhất để Triệu Trạch Kế ở.
Không ngờ, người này da mặt dày thật.
“Không cần đâu, ta với nàng ngủ chung một phòng là được.”
A nương ngượng ngùng lui ra.
“Triệu Trạch Kế, ngài có chút liêm sỉ nào không?”
Triệu Trạch Kế nhếch miệng: “Trước đây chẳng phải đã ngủ chung rồi sao? Sao phải làm ra vẻ xa lạ thế?”
Ta lười tranh cãi với hắn.
“Nhà ta đơn sơ, tiểu hầu gia có quen ở không?”
“Ta từng hành quân đánh trận, lúc khẩn cấp ngủ cả trên cỏ, huống hồ là giường của nàng?”
Nói rồi, hắn ôm ta vào lòng.
Dựa vào hiểu biết của ta về hắn, máu nóng sôi sục, lại lâu ngày không gặp.
Chuyện bổ củi ấy lại khó mà tránh được.
Không ngờ, hắn lại đổi tính.
Rất nhanh, bên cạnh ta vang lên tiếng ngáy nhẹ.
Triệu Trạch Kế, thật sự rất mệt mỏi rồi.
Có một người, ngày đêm không ngừng nghỉ, vượt qua núi sông biển cả để tìm ta.
Chỉ vì ta đã biến mất, nếu nói không chút cảm động thì là dối lòng.
Ta khẽ vuốt phẳng nếp nhăn giữa đôi mày hắn, nằm vào vòng tay hắn, dần dần thiếp đi.
Vài ngày sau, ta mới biết lý do vì sao Triệu Trạch Kế cứ bám mãi không rời khỏi tiểu viện của ta.
Tiểu Cố kể lại cho ta.
“Hầu gia biết ngươi rời phủ, sắc mặt tái xanh, vết thương còn chưa lành đã thúc ngựa trở về kinh thành.
“Hầu gia trở về phủ, bất chấp lời khuyên của lão phu nhân, đốt luôn tòa lầu công chúa xây, không cho ai dập lửa.
“Kết quả là lửa cháy lớn quá, trừ viện của lão phu nhân, hầu phủ gần như cháy rụi, giờ đang xây lại.”
Ta thản nhiên đáp: “Ồ, không còn chỗ ở nên mới bám vào ta sao?”
A nương kéo ta sang một bên.
“Hầu gia sao lại không có chỗ ở chứ?
“A Mãn, ta là người từng trải, nhìn ra được hầu gia có chút chân tình với con đấy.”
Ta sững lại, trong lòng có chút rối bời.
“Chân tình thì sao, hắn không thể cưới con được, thân phận chúng ta cách biệt như trời với đất.”
“Sao lại không thể?”
Triệu Trạch Kế bước ra từ trong nhà, vẻ mặt sảng khoái.
“Hôm nay, theo ta về hầu phủ, nói rõ mọi chuyện.”
19
Ánh mắt lão phu nhân nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống, Triệu Trạch Kế lại ung dung ngồi trên ghế.
Lão phu nhân dậm mạnh cây gậy.
“Nếu con nhất quyết cưới nàng ta, thì con đúng là đứa cháu bất hiếu.”
Triệu Trạch Kế cứ thế nhàn nhã uống trà.
Lão phu nhân trừng mắt giận dữ nhìn ta.
“Nó chỉ nhất thời mới mẻ thôi, nếu sau này bị đồng liêu chê cười, ngươi định đối mặt ra sao?
“Hầu phủ nào lại có tiền lệ cưới nha hoàn làm chính thê?
“Con hồ ly kia, đã nhận năm trăm lượng bạc, sao còn mặt mũi quay về hầu phủ?”
Triệu Trạch Kế nhíu mày: “Trần A Mãn, nàng nhận bạc rồi à?”
Ta co rụt cổ, không dám trả lời.
Hắn ghé sát tai ta, khẽ mắng: “Ta không bằng đống bạc đó sao? Về sẽ tính sổ với nàng.”
Rồi hắn nói với lão phu nhân, giọng không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ: “Không có tiền lệ thì cháu tạo tiền lệ.
“Tổ mẫu, dù người có chấp nhận hay không, A Mãn vẫn là cháu dâu của người.
“Là thê tử duy nhất trong cuộc đời này của cháu.”
Lòng ta thoáng chấn động.
Lão phu nhân tức giận: “Ta không chấp nhận, ta chỉ nhận công chúa làm cháu dâu.”
Đầu ta bắt đầu nhức.
Ta thực sự không muốn dính vào mớ rắc rối của họ.
“Hầu gia, ta đi trước được không? Tửu quán còn bận lắm.”
Triệu Trạch Kế lập tức nắm chặt cổ tay ta.
“Nếu thật sự tổ mẫu không muốn thấy A Mãn, cháu sẽ xây một Phật đường ở vùng ngoại ô xa xôi, để tổ mẫu được yên tĩnh dài lâu, được không?”
Lão phu nhân tức giận đến mức ngón tay run rẩy.
“Thật là nghịch tử, ngươi còn là người của hầu phủ không?”
Triệu Trạch Kế khẽ nhếch môi cười.
“Ý của tổ mẫu là muốn cháu rời khỏi phủ, để tổ mẫu mất một đứa cháu trai?”
Với tính cách của Triệu Trạch Kế, đã nói là làm.
Lão phu nhân cuối cùng cũng chịu thua.
“Ta không quản nổi, cũng không muốn quản nữa.”
“Vậy thì tốt nhất.”
“A Mãn, xuân năm sau, ta sẽ cưới nàng.”
Ta nhìn về phía trời xa, chợt cảm thấy chút thương cảm cho A nương.
Thực ra, đôi khi đấu tranh cũng không phải lúc nào cũng thất bại.
Chỉ là phụ thân, ngay cả dũng khí tranh giành cho A nương cũng không có.
20
“A Mãn, xuân năm sau, ta sẽ cưới nàng.”
Đây là lần thứ hai Triệu Trạch Kế nói với ta câu này.
Ta đứng giữa làn gió, giúp hắn chỉnh lại áo giáp bạc.
“Lần này ngài lại đi bao lâu?”
“Khoảng một năm.”
Ta gật đầu: “Được, hẹn một năm, ta sẽ đợi ngài quay về. Nếu ngài không về, ta sẽ gả cho người khác.”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta.
“Được, nàng chờ ta.”
Một năm hẹn ước, lời gả người khác chỉ là để hắn có thêm động lực mà thôi.
Ta biết trận chiến này vô cùng gian nan.
Về công, hắn muốn biên cương yên ổn, bách tính an cư lạc nghiệp. Về tư, hắn muốn xin Thánh thượng một thứ.
Đó chính là đổi lấy tự do trong hôn nhân của mình.
Những người như hắn, là hoàng thân quốc thích, chuyện hôn nhân vốn dĩ chẳng thể do chính mình quyết định.
Ta biết hắn làm vậy là vì ta.
“Triệu Trạch Kế, A Mãn hy vọng ngài bình an trở về.”
Khi đó, ta sẽ lấy ngài.
21
Trong một năm qua, tửu quán nhỏ của ta đã trở thành một tửu lâu lớn.
Nhưng Triệu Trạch Kế đã thất hẹn.
Hắn không về đúng hẹn.
Lại nửa năm nữa trôi qua, hắn vẫn chưa trở về.
A nương và Tiểu Xuân sợ ta buồn.
Nói nhiều lời để an ủi ta.
“Ta không buồn đâu, ta bận rộn lắm.”
Nhưng khi rảnh rỗi, vẫn có cảm giác trống vắng cứ xâm chiếm tâm hồn.
Triệu Trạch Kế.
Có lẽ ta đã thích ngươi rồi.
Hôm ấy, ta vừa uống rượu, vừa ngẩng lên nhìn trăng.
“Triệu Trạch Kế, ta thật sự giận rồi.
“Sao vẫn chưa về?”
Có lẽ là say rồi.
Lại thấy dưới ánh trăng có một nam nhân áo trắng.
Gương mặt thanh tú, chỉ là có phần phong trần mệt mỏi.
Rất giống Triệu Trạch Kế.
Ta đưa tay định chọc hắn.
Giống như lần đầu ta uống say vào sinh nhật, đã làm vậy.
“Tiểu ca ca, có người trong lòng chưa? Để tỷ tỷ làm người trong lòng của ngươi thế nào?”
Người đối diện cũng giống như lần đó, đỡ lấy ta khi ta suýt ngã.
Giấc mơ này thật là sống động.
Triệu Trạch Kế trong mơ bế ta vào phòng.
Cùng ta môi lưỡi quấn quýt.
Ôm chặt lấy ta.
“A Mãn, ta đã trở về.
“A Mãn, ta yêu nàng.”
Trong lúc thiếp đi, ta còn nghĩ.
Giấc mơ này chẳng hề kiềm chế chút nào, thật mệt quá.