12
Ta ngồi trong phòng chứa củi tối om, tai vẫn còn vang vọng lời của Triệu Trạch Kế.
“Vừa mới đưa cho ngươi khế ước bán thân, đã muốn chạy?”
Hắn cười nhìn ta, nhưng nụ cười không hề chạm đến mắt.
“Ngươi chạy cái gì? Ta đối đãi với ngươi không tốt sao?”
Sau đó đột nhiên thu lại nụ cười.
Lạnh mặt nói với đám tùy tùng: “Nhốt nàng ta vào phòng chứa củi cho hối lỗi.”
Một lát sau, hắn lại miễn cưỡng bổ sung.
“Đừng bắt nàng ta đau, để nàng ta tự đi vào là được.”
Thôi vậy, đã đến thì cứ ở lại, ta hiên ngang bước vào phòng chứa củi.
Mấy bà nhiều chuyện trong phủ bắt đầu xì xào.
“Đáng đời, thông phòng không muốn làm, lại muốn bỏ trốn, không phải tự chuốc lấy khổ sao?”
“Đắc tội với tiểu hầu gia, ngày tốt lành của nàng ta coi như hết rồi.”
“Nghe nói nha hoàn trước đây đắc tội với hầu gia đã bị đánh chết giữa chúng rồi ném ra mộ hoang.”
Tim ta khẽ thắt lại, dù dạo này ta có chút táo gan trước mặt Triệu Trạch Kế, nhưng dù sao hắn cũng là cháu ruột của Hoàng hậu.
Kinh thành đồn đãi, hầu gia kiêu ngạo bất tuân, với kẻ phản bội luôn ra tay không chút nhân từ.
Muốn bóp chết ta, dễ như bóp chết một con kiến.
Những ngày này trời vào mùa mưa dầm, phòng chứa củi ẩm thấp và lạnh lẽo.
Chưa có chỉ thị của Triệu Trạch Kế.
Người canh cửa không dám để bất kỳ ai tự tiện vào.
Ta thậm chí chẳng có cơm ăn, đói nguyên một ngày, bụng kêu réo vang.
Tiểu Xuân ở bên ngoài lo lắng đến mức xoay vòng vòng.
“Tiểu Cố, ngươi đi cầu xin hầu gia, thả A Mãn ra đi.”
13
Dựa vào những gì ta hiểu về Triệu Trạch Kế trong mấy tháng nay.
Đồn đại thì vẫn là đồn đại, hắn chưa đến mức tàn nhẫn đến vậy.
Không ngờ, hắn lại ném một câu:
“Nàng không nghe lời, để nàng chịu đựng đi.”
Ta thầm nghiến răng chửi rủa hắn trong lòng, nào ngờ nửa đêm, cửa phòng chứa củi lại mở ra.
Một nhóm nha hoàn và ma ma lần lượt bước vào.
Người thì trải chăn, người thì thêm than, thậm chí còn mang theo một chén canh gà nóng hổi.
“Đây là ý của hầu gia?”
Các ma ma không dám nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
Một người quen biết với ta thì thầm: “Hầu gia có lệnh, ban ngày mấy ma ma nhiều chuyện kia đã bị phạt đòn, phạt tiền, chẳng ai dám nói bậy nữa.”
Triệu Trạch Kế, chẳng lẽ là vì ta?
Không nghĩ nhiều nữa.
Có gì hưởng nấy.
Ta liền bẻ một cái đùi gà để lấp bụng, có lẽ mấy tháng nay ta sống có phần dễ chịu quá rồi, ở phòng chứa củi lạnh lẽo này, nửa đêm ta phát sốt.
Quả nhiên là dễ quen sang, khó quay về khổ.
Trong cơn mơ màng, ta được bế vào một vòng tay ấm áp, có người lau người ta, đút cho ta thuốc.
Ta khẽ gọi một tiếng “A nương.”
Người đó lại quấn ta vào chăn ấm mềm mại.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cơ thể ta đã thoải mái hơn nhiều.
Nhưng lại thấy Triệu Trạch Kế nằm bên cạnh ta, gương mặt mệt mỏi, vẫn mặc nguyên y phục.
Thì ra, ta lại được đưa về phòng hắn.
“Đúng là nha đầu không khiến người ta yên tâm được.
“Ngươi lớn mặt quá nhỉ, khiến ta phải chăm sóc ngươi cả đêm.”
Ta vừa định phản bác, nếu không phải do hắn nhốt ta vào phòng chứa củi, ta đâu đến mức bị sốt.
Nhưng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt hắn, ta nuốt lại lời định nói.
“Đa tạ hầu gia đã chăm sóc.”
Trên đầu ta truyền đến một tiếng thở dài nhẹ.
“Ngươi còn muốn chạy nữa không? Nói đi, hửm?”
Bỗng nhiên một nỗi ấm ức trào lên trong lòng.
“Ta không chạy, chẳng lẽ ở lại đợi ngài bán ta sao?”
Triệu Trạch Kế nhíu mày nhìn ta: “Ta khi nào nói muốn bán ngươi?”
“Chính tai ta nghe thấy, loại người tự trèo lên giường, bán đi cho xong.”
Triệu Trạch Kế sững người, đưa tay lên trán.
“Ta nói đến nha hoàn Tiểu Hà ở viện của tổ mẫu ta, hôm đó ngươi về thăm A nương , Tiểu Hà lại dám cởi áo chui vào chăn ta, khiến ta nổi giận không ít.”
Ta ngơ ngác cắn góc chăn.
Hóa ra là vậy.
Triệu Trạch Kế nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.
“Cũng đến lượt ta hỏi rồi chứ?
“Nói đi, ngươi thích Tiểu Cố từ bao giờ?
“Đừng chối, hôm ấy ta đã thấy ngươi đưa cho hắn khăn tay.”
Ồ, thì ra hắn cau có, không hài lòng là vì chuyện này.
“Tiểu Cố với Tiểu Xuân tâm đầu ý hợp, liên quan gì đến ta? Khăn tay ấy là Tiểu Xuân nhờ ta đưa giùm thôi.”
Triệu Trạch Kế đột nhiên thay đổi giọng điệu, đôi mắt đẹp như ngàn sao lấp lánh.
Hắn không tự nhiên mà khẽ ho hai tiếng.
“Ngươi hiểu lầm một lần, ta cũng hiểu lầm một lần, thế là huề nhé.”
14
Dù ta có ngu ngốc đến đâu.
Ta cũng có thể cảm nhận được giữa ta và Triệu Trạch Kế có một tình cảm đặc biệt.
A Mãn ta cũng không phải người thích vòng vo.
Thẳng thắn nói rõ ra thôi.
“Hầu gia, ngài đối với ta là có khác biệt.
“Có lẽ ngài có chút thích A Mãn?
“Nhưng, A Mãn ta không muốn làm thiếp của ai cả, dù là hầu gia cũng không.”
Triệu Trạch Kế lặng lẽ nhìn ta hồi lâu.
“A Mãn, ta không có ý định cho nàng làm thiếp, ta không nạp thiếp.”
Ta hơi cạn lời: “Vậy ngài muốn ta không danh không phận, ở bên ngài cả đời?”
Triệu Trạch Kế liếc ta một cái: “Chủ mẫu để nàng làm được không?”
Hả?
“Ngài nói gì?”
“Ta lấy nàng, nàng làm thê tử của ta.”
Tim ta đập hai nhịp, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại: “Ồ.”
“A Mãn chẳng lẽ không vui sao?”
“Vui sao?” Vui thì lạ thật.
Phụ thân ta trước đây lúc dịu dàng với a nương ta cũng nói với bà như thế.
Cuối cùng thì sao? Chẳng phải vẫn cưới tiểu thư nhà quyền quý đó sao.
Huống chi, hầu gia của Dũng Nghị Hầu phủ này.
Cháu ruột của Hoàng hậu.
Hoàng thân quốc thích, sao có thể cưới một người thấp hèn như ta.
Lời nam nhân nói ấy mà, để lọt vào tai này, rồi để lọt ra tai kia thì hơn.
15
Ba tháng sau, Triệu Trạch Kế nhận chỉ dụ của Thánh thượng, xuất chinh Mạc Bắc.
“A Mãn, nàng hãy ở lại hầu phủ, đợi ta trở về.
“Đợi ta trở về cưới nàng.”
Ta mỉm cười giúp hắn chỉnh lại áo giáp.
“Được.”
Hắn sắp phải xuất chinh, làm việc bảo vệ quốc giaC ta dỗ hắn vui một chút thì có làm sao?
Ngay sau khi hắn vui vẻ lên ngựa, rời khỏi cổng thành, hầu phủ bỗng nhiên đón một đoàn lớn thợ thủ công.
Họ bắt đầu xây dựng một tòa lầu ở khu đất trống trong phủ hầu.
Đám hạ nhân xôn xao bàn tán.
“Đây là tay bút của ai vậy, chắc phải tốn không ít bạc đâu nhỉ?”
“Nghe nói là ý của người trong cung đấy.”
Quả nhiên, không lâu sau, đích thân muội muội của Thánh thượng, Thái trưởng công chúa Thục Huệ, dời đến hầu phủ.
“Ngươi chính là tiểu thông phòng của A Kế?”
Công chúa ngồi ở vị trí chủ trong đại sảnh, phong thái uy nghi.
Lão phu nhân của hầu phủ ngồi bên cạnh.
Ta cúi đầu đáp phải.
“A Kế có nói với ngươi không? Đầu năm sau, chúng ta sẽ thành thân.”
“Nghe qua rồi.”
Hôm ấy, Triệu Trạch Kế đã nói điều này khi trò chuyện với bằng hữu.
Lòng ta bỗng tràn ngập một cảm giác khó chịu không xua đi được.
Công chúa ngẩng cao chiếc cằm kiêu hãnh: “Ta là người tuyệt đối không cho phép phu quân mình giữ thông phòng.”
Thấy ta ngẩn người, im lặng không nói.
Lão phu nhân khẽ cười: “Nha đầu nhỏ này, chẳng lẽ lại có mộng tưởng hão huyền? Ngươi nên biết rõ thân phận của mình chứ?
“Đừng nói đến chủ mẫu của hầu phủ, ngay cả thiếp thất ngươi cũng không đủ tư cách.”
Trong lòng ta lại âm thầm đảo mắt.
Lão phu nhân đúng là gió chiều nào theo chiều ấy, mấy tháng trước còn răn dạy ta, bảo ta an phận thì sẽ cho làm thiếp.
Giờ công chúa không hài lòng, ngay cả làm thiếp ta cũng không thể nghĩ tới?
Thứ vô nghĩa này ta có muốn chắc cũng là ma nhập.
Triệu Trạch Kế quý giá thế nào, cứ để lại cho các người, ta vốn không cần, cũng chẳng với tới.
Nhưng A Mãn ta cũng không dễ dàng để các người xua đuổi.
Ta véo mạnh vào đùi, nước mắt như trân châu rơi xuống.
“Nhưng, hầu gia bảo ta đợi ngài ấy trở về.
“Nếu rời khỏi phủ hầu, xa hầu gia, ta biết sống thế nào, nô tì không sống nổi…”
Ta cố tình tỏ ra vẻ yếu đuối bất lực, như một cây tơ hồng cần nương tựa.
Với kiểu người này, dùng bạc là có thể dễ dàng đuổi đi.
Quả nhiên, công chúa Thục Huệ nhìn ta đầy chán ghét: “Yếu đuối bất lực thế này, không hiểu sao A Kế lại thích ngươi?”
Nói xong, nàng phất tay ban cho ta năm trăm lượng bạc.
Vừa khóc, ta vừa âm thầm đếm kỹ lại.
Đúng, không thiếu một lượng.
Quả nhiên, giữa Triệu Trạch Kế và bạc.
Ta vẫn thích bạc hơn.
Triệu Trạch Kế, chúng ta chỉ có thể chia tay từ đây.
Vĩnh viễn không gặp lại.
16
Ánh hoàng hôn chiếu rọi lên mặt sông lấp lánh gợn sóng.
Một tiếng nói: “Có khách đến.”
Khiến ta giật mình trở về thực tại.
Rời khỏi hầu phủ đã năm tháng rồi.
Tửu quán nhỏ của ta cũng đã đi vào hoạt động đâu vào đấy, quán nhỏ của ta mở ngay bên bờ sông.
Ta vừa là chưởng quầy, vừa là trù nương.
A nương vừa xót ta vất vả, vừa thúc ta tìm một gia đình tốt để gả.
“Con gái lớn rồi, cũng phải tìm một tấm chồng.
“Con cứ thế này làm ăn buôn bán, phải tìm một nam nhân đáng tin để giúp đỡ con, thì phụ mẫu mới yên lòng.
“Lần này a nương đã tìm cho con con trai út của viên ngoại bên Đông thành, con không được từ chối nữa đâu.”
Ta nhức cả đầu.
Không cãi lại được a nương, đành chọn một ngày rảnh mà đi gặp một lần.
Người đó đến quán nhỏ của ta.
Vừa ngồi xuống chưa bao lâu.