Ta xuyên vào vai nữ phụ ác độc trong một bộ tiểu thuyết viết về nhân vật bệnh kiều, nam chính lại là phu quân mà ta vừa kết duyên, một người dung mạo tuyệt sắc nhưng thân thể yếu đuối.
Đêm tân hôn, y dịu dàng nói: “Tạm thời ủy khuất nàng, nhiều nhất là ba năm, ta sẽ đưa nàng một bức hưu thư, trả lại tự do cho nàng.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, lặng lẽ chờ đợi.
Ba năm sau, y xé tan bức hưu thư, nụ cười nơi khóe môi dịu dàng nhưng cũng đầy bệnh trạng: “Ái thiếp của ta, bụng nàng đã có cốt nhục của ta, đừng nghĩ đến chuyện rời đi nữa.”