9
Còn hai tháng nữa là đến kỳ hạn ba năm của đêm tân hôn, nữ chính Lạc Vô Ưu, người đã muộn ba năm vừa qua, cuối cùng cũng xuất hiện.
Giống như trong nguyên tác, Lạc Vô Ưu sinh ra đã đáng yêu, tính tình hoạt bát, cởi mở, và y thuật cao siêu. Loại độc đã hành hạ Thẩm Thanh Thức hơn hai mươi năm mà ngay cả thái y trong Thái Y Viện cũng không làm gì được, vậy mà Lạc Vô Ưu lại có thể chữa khỏi.
“Hai ngày châm cứu một lần, nửa năm là khỏi hẳn.”
Để thuận tiện, Thẩm Thanh Thức mời nàng vào ở phủ Tuyên Vương, sai người thu xếp cho nàng một viện lạc sang trọng nhất, chỉ sau chủ viện để ở.
Bên ngoài bắt đầu rộ lên lời đồn đại, rằng cuối cùng Thẩm Thanh Thức cũng không giữ được bản thân, nhìn xem, mới ba năm mà đã tìm người mới rồi. Còn ngang nhiên đưa người mới vào phủ.
Vì chuyện này mà Lạc Vô Ưu đặc biệt đến giải thích với ta, nàng nói rằng giữa nàng và Thẩm Thanh Thức không có gì cả, khuyên ta đừng nghe những lời đồn bên ngoài. Thẩm Thanh Thức cũng bảo ta hãy tin y.
Dĩ nhiên ta mỉm cười gật đầu, nói rằng ta tin các người.
Thẩm Thanh Thức mỗi hai ngày lại đến viện của Lạc Vô Ưu để châm cứu, mỗi lần ở lại đó những hai canh giờ. Từ lúc ấy, y không còn đụng chạm đến ta nữa.
Đôi lúc, ta có thể cảm nhận rõ ràng sự khao khát của y, nhưng y lại kìm nén bản thân, thà nhấn chìm thân thể bệnh tật của mình vào nước lạnh cũng không chạm vào ta. Đây là y đang muốn giữ thân trong sạch cho Lạc Vô Ưu sao?
Ta lạnh lùng nhìn bóng dáng y trong làn nước lạnh, nụ cười đầy châm biếm.
Thẩm Thanh Thức khốn nạn khốn kiếp, kẻ bạc tình bạc nghĩa, cái gì mà phu quân mẫu mực, chẳng ra gì cả! Ta thầm mắng trong lòng, rồi lại chợt sững người.
Y là nam chính, nam chính thì phải thích nữ chính, ta là một nữ phụ thì nổi giận vì điều gì, có tư cách gì mà nổi giận.
Ta nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh. Dù sao cũng chỉ còn hai tháng nữa, đến lúc đó ta sẽ lập tức rời đi, mặc kệ bọn họ thật giả ra sao.
10
Hai tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng dường như chỉ trong chớp mắt đã trôi qua.
Thực ra, tờ hưu thư đã được Thẩm Thanh Thức viết xong từ ba năm trước, ngay khi chúng ta vừa mới thành thân, và vẫn luôn để trong thư phòng. Chỉ là y dường như đã quên mất.
Ta tình cờ phát hiện ra nó từ một năm trước. Nay thời hạn ba năm đã đến, ta nhìn vào tờ hưu thư, tay không tự giác đặt lên bụng. Bụng vẫn còn phẳng, nhưng bên trong đã có một sinh mệnh nhỏ.
Đứa bé này đến thật bất ngờ. Ta luôn uống thuốc tránh thai, nhưng nó vẫn đến. Ta đã định bỏ nó, nhưng lại không nỡ, dù sao đây cũng là đứa con đầu lòng của ta. Chần chừ mãi cũng đến bây giờ. Thôi thì, ta sẽ tự mình nuôi nó vậy. Dù sao thì ta cũng đã cuỗm không ít tiền tài của Thẩm Thanh Thức, đủ để mẹ con ta sống suốt đời không lo cơm áo gạo tiền.
Sau khi quyết định, ta cầm tờ hưu thư đến tìm Thẩm Thanh Thức.
“Ba năm đã đến, thế tử nên thực hiện lời hứa năm xưa.”
Thẩm Thanh Thức dùng hai ngón tay nhấc tờ giấy trên bàn lên, đôi mắt đen láy lướt qua những dòng chữ y đã viết ba năm trước, ánh mắt y tĩnh lặng như mặt nước. Một lúc lâu sau, y khẽ cười, hưu thư trong tay ta bị xé thành từng mảnh, rơi như những bông tuyết xuống tấm thảm nhung đỏ.
Đôi mắt đen của Thẩm Thanh Thức phản chiếu ánh lửa nhảy múa, làm cho đôi mắt ấy càng thêm sáng rõ và trong suốt. Y nhanh chóng áp sát ta, nụ cười trên môi đầy dịu dàng nhưng cũng đầy bệnh trạng: “Ái thiếp của ta, trong bụng nàng đã có cốt nhục của ta, đừng nghĩ đến chuyện rời đi nữa.”
Ta kinh ngạc.
Trong đời thực, ta có một người bạn làm bác sĩ Đông y, nên cũng học được chút ít cách tự chuẩn đoán.. Việc phát hiện mình mang thai là do chính ta tự bắt mạch ra. Ta chắc chắn rằng trong phủ Tuyên Vương không ai biết điều này. Vậy làm sao Thẩm Thanh Thức phát hiện được?
“Ái thiếp của ta gần đây hay buồn ngủ, lại đột nhiên thích ăn chua cay, là phu quân của nàng, ta không thể không quan tâm.”
Ta khẽ cắn môi, quay mặt đi: “Cho dù ta có mang thai hay không, ngươi đã hứa ba năm sau sẽ trả tự do cho ta, chính miệng ngươi đã nói.”
Thẩm Thanh Thức lười biếng nheo mắt: “Ta đổi ý rồi.”
Bốn chữ nhẹ nhàng nhưng vô cùng ngang ngược, nặng nề đánh vào tim ta.
“Ý ngươi là gì?”
Sắc mặt ta thay đổi, không mấy tốt đẹp: “Thế tử đường đường là con trai của Tuyên Vương, chẳng lẽ muốn nói một đằng, làm một nẻo?”
“Tại sao không được?” Y nhướn mày hỏi lại, thản nhiên như thể người đổi ý không phải là y.
“Ở lại bên ta không tốt sao, ái thiếp?”
“Hơn nữa, nàng còn có con của ta, nàng có thể đưa nó đi đâu? Về nhà họ Giang sao?”
Mẫu thân của nguyên chủ đã qua đời hai năm trước, chưa đầy nửa năm sau, Giang phụ đã cưới tiểu thiếp đã nuôi bên ngoài hơn mười năm làm kế thê, còn dẫn theo một đôi long phụng sinh đôi lớn hơn nguyên chủ một tuổi. Gia đình bốn người của họ sống hạnh phúc, nhà họ Giang đã sớm không còn chỗ cho nguyên chủ nữa rồi.
“Đó không phải việc của ngươi.”
“Ngươi chỉ cần thả ta đi.”
Thẩm Thanh Thức cúi đầu sát đến mức gần như chạm vào trán ta: “Ba năm qua, ái thiếp nên hiểu rõ ta.”
Làm sao ta không hiểu y. Cực đoan, điên cuồng, bệnh kiều đến mức cực điểm. Chỉ cần y đã để mắt đến ai, thì sẽ bất chấp thủ đoạn để có được. Còn cách nào để đạt được, y không quá quan tâm, cướp cũng được, trộm cũng được, miễn là đạt được mục đích.
Nghĩ đến đây, lòng ta chùng xuống.
Thấy sắc mặt ta sụp đổ, Thẩm Thanh Thức cười khẽ, tay vòng qua eo, bế ta lên đặt xuống chiếc ghế gỗ tử đàn chạm trổ.
Sau đó y ngồi xuống trước mặt ta, giọng nói dịu dàng như đang dụ dỗ: “Ở lại đây, ta sẽ cho nàng mọi thứ tốt đẹp nhất.”
“Và cả đứa bé này nữa.”
Ánh mắt y dừng lại trên bụng ta, bàn tay trắng bệch của y nhẹ nhàng vuốt ve: “Nó cần có một người cha.”
Ta đáp: “Muốn tìm cha cho nó chẳng khó gì, ta ra ngoài đường tùy tiện bắt một người cũng được.”
Thẩm Thanh Thức mỉm cười nhẹ nhàng: “Con của ta không thể gọi người khác là cha.”
Ta tức đến nghiến răng: “Vậy ta không cần đứa bé này nữa, được chưa?”
Y chậm rãi đáp: “Ái thiếp thật sự nỡ sao?”
Y nói một cách ung dung: “Nó đã vất vả lắm mới được đầu thai vào bụng nàng, nếu nàng bỏ nó, nó sẽ lại trở thành một hồn ma cô đơn, lang thang nơi thế gian này.”
“Đứa bé này đến với chúng ta là có duyên, nó muốn trở thành con của ái thiếp, nếu nàng không nhận, nó sẽ buồn biết bao.”
“Ái thiếp sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ…”
Ta: “…”
Ngươi đừng hòng dùng tâm lý để thao túng ta!
11
Ta bị giam cầm.
Thật ra, ta cũng không ngạc nhiên. Bệnh kiều mà, cưỡng ép tình yêu, giam cầm, đều là những yếu tố thường gặp. Cũng may là y không dùng xích vàng, xích bạc hay thứ gì đó để khóa ta trong phòng.
Trong phủ này, ta vẫn có thể đi lại tự do. Ra khỏi phủ, mỗi tháng cũng có thể ra ngoài một hai lần. Chỉ là luôn có người hầu theo sát không rời.
Ban đầu ta tức giận hỏi y: “Ngươi đã thề sẽ không giết ta, cũng không hành hạ ta, giam cầm cũng tính là hành hạ!”
Thẩm Thanh Thức ung dung nói: “Vậy thì cứ để ta xuống địa ngục vô gián đi.”
Chưa nói đến việc trên đời này có địa ngục hay không, lui một vạn bước mà nói, ngay cả khi có, thì sao chứ? Trong thế giới của Thẩm Thanh Thức, cho dù xuống địa ngục, y cũng phải có được thứ mình muốn, làm điều mình muốn làm.
Ta: “…”